Ánh mắt của hắn cứ thế dán chặt lên người cậu khiến sống lưng cậu bất giác lạnh đi đôi phần, nhưng nghĩ tới việc mình chẳng làm gì mờ ám, Thời Tuyết Thanh đơn giản là mỉm cười đáp lại.
“Đúng rồi đó, Hình ca, tôi đối với anh tốt như vậy, anh có nên thưởng cho tôi chút gì không nha?”
Giọng cậu mềm như tan vào gió, dịu dàng như nước mùa xuân.
Hình Quân bỗng nhiên không đáp lời. Cậu ngẫm nghĩ chắc là mình làm hắn khó chịu đến mức không nói nên lời rồi, thế là đứng dậy đi lấy nước.
Khi cậu quay lại, Hình Vi vẫn còn đang truy hỏi: “Ca, sao lúc đó ca thấy em là lang rồi mà không cứu người ta vậy?”
Giọng Hình Quân bình thản vọng tới: “Lớn rồi, chẳng còn ngoan ngoãn gì nữa.”
Thời Tuyết Thanh: ……
Cậu dừng lại, lại lấy thêm một chai nước ngọt, đưa cho Hình Vi một cách dịu dàng rồi trở về chỗ ngồi. Trước áp lực vô hình mà Hình Quân tỏa ra, cậu vẫn mỉm cười: “Hình ca, anh đang áp tôi sắp xẹp rồi đó.”
Hình Quân quay đầu. Cậu bị ánh nhìn đầy nguy hiểm kia đâm thẳng, khẽ lắc lắc chai nước trong tay, cố tình chọc ghẹo: “Hình ca cũng muốn uống sao?”

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play