Tuân Mị bị lạnh tỉnh.
Anh cho rằng mình có thể đói tỉnh, có thể bị đánh thức, có thể ngủ một giấc dậy đã bị loại, mở mắt ra liền ở trong phòng quan chiến, nhưng trăm triệu không ngờ anh lại bị lạnh tỉnh.
Ngoài cửa sổ ánh sáng mờ ảo âm u, sắp vào đêm, mà bên mép giường ngồi một người đàn ông chậm rãi dùng mảnh gỗ sắc nhọn cắt chăn, bóng dáng người đàn ông bị hoàng hôn kéo dài thườn thượt, vừa vặn che phủ lên người Tuân Mị.
"Đoạn Thủy Lưu... Nhiều khăn trải giường như vậy còn chưa đủ dùng sao? Còn muốn cắt chăn." Tuân Mị xoa xoa cánh tay lạnh lẽo, nghiêng người trên giường dịch đến sau lưng Đoạn Thủy Lưu: "Tôi tích cóp cả buổi trưa thể lực đều bị lạnh đến hao mòn hết rồi...”
Đoạn Thủy Lưu cũng không quay đầu lại, chỉ duỗi tay ném xuống một mảnh gỗ mỏng mới, Tuân Mị nghi hoặc nhặt lên, tiếp theo mặt đã bị bịt kín một khối chăn rách to tướng, như cái bao vải liệm.
“Cắt.”
"Hả?" Tuân Mị xốc 'khăn voan đỏ' lên, khó xử nhìn chằm chằm con dao trong tay: “Tôi cũng phải cắt cùng sao?... Anh lấy cái này làm gì? Đừng nói với tôi là để trói bà lão kia.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT