Vừa mới trải qua một đòn tấn công suýt chết, trước mắt lại gặp phải phiền toái không giải quyết được trong thời gian ngắn, Tuân Mị vì khẩn trương theo bản năng đưa lưỡi liếm liếm khóe môi khô khốc, nhưng ngay sau đó anh khẽ bật cười, không phải nụ cười nhạt ôn hòa vô hại thường thấy, mà là một nụ cười sắc bén, khóe môi cong lên một độ cung xảo quyệt, mắt đen sáng đến lạ thường, phảng phất chỉ cần có anh ở đây, không có vấn đề nào không giải quyết được.
Anh không sợ gì cả, anh đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi.
Đoạn Thủy Lưu vốn cũng vì dì Lý không hợp tác mà có chút chần chừ, nhưng Khó Ngủ khẽ cười bên tai hắn, giọng nói gợi cảm dễ nghe ẩn chứa ma lực khiến người ta tin phục, làm hắn lập tức bình tĩnh lại.
"Sao vậy, không nhớ người tình cũ sao?" Tuân Mị thản nhiên tránh người sang một bên, cho dì Lý nhìn thấy cái quái vật bị trói bên cạnh bàn mạt chược: “Vào ôn chuyện với hắn đi?”
Người tình cũ gặp nhau, không đỏ mặt thì cũng nên đỏ mắt, nhưng đôi vong hồn oán lữ trước mắt này hiển nhiên tình cũ đã chết, hận ý không cần thiết.
Đột nhiên thấy ba cô bé, đôi mắt dưới tầng tầng lớp lớp nếp nhăn của dì Lý đều mở to, lớp da thịt như sáp chảy trên mặt bà ta dần dần biến mất trong làn sương mù mờ ảo, trở về khuôn mặt bà lão tuy già nua nhưng còn tính là bình thường khi mới gặp.
"Sao hắn còn chưa bị con đàn bà kia giết..." Khi dì Lý nói chuyện, khóe miệng và nếp nhăn pháp lệnh rung rung, giọng khàn khàn tràn đầy oán niệm và ác ý: “Một con là con bọ ngựa điên cuồng, một con chỉ có thể trốn trong góc phòng như con gián chết.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT