Làm xong tất cả, Đoạn Thủy Lưu lại tùy tay chọn một chiếc bàn mạt chược may mắn, nhấc lên rồi chuyển vào phòng trước của họ.
"Thật sự không cần giúp sao?" Tuân Mị ghé vào bàn hỏi từ xa, tuy miệng hỏi vậy nhưng chân lại không hề có ý định nhúc nhích. Đoạn Thủy Lưu im lặng làm việc chẳng thèm nhìn anh, chuyển xong bàn lại đi chuyển bốn chiếc ghế dựa.
Vị trí bày bàn trà ban đầu trong phòng được dọn ra để kê bàn mạt chược, Tuân Mị dựa vào khung cửa xem Đoạn Thủy Lưu ra ra vào vào, cuối cùng không nhịn được hỏi: “Thật, thật, thật không muốn trao đổi chút ý kiến với tôi sao?”
Những lời này cuối cùng cũng khiến Đoạn Thủy Lưu dừng bước, hắn vén sợi tóc dài rủ xuống sau cổ, quay mặt về phía Tuân Mị: “Chẳng phải cậu cái gì cũng biết sao?”
Trời cao có mắt, đây có lẽ là câu dài nhất mà Tuân Mị nghe được từ Đoạn Thủy Lưu kể từ khi gặp nhau.
Tuân Mị nghĩ đi nghĩ lại không biết những lời này có ý gì, bỗng nhiên nhớ ra chẳng phải rạng sáng hôm qua Đoạn Thủy Lưu hiếm khi có ý muốn giao tiếp với anh, kết quả anh lại vội đi ngủ, uổng phí một tràng pháo miệng, kết quả cái tên ngực hẹp bụng dạ hẹp này ghi hận.
"Sao tôi có thể biết hết mọi thứ được?" Tuân Mị cười tủm tỉm xích lại gần: “Tôi hiện tại chẳng hiểu gì cả. Thế này đi, tôi nói trước những gì tôi biết và không nghĩ ra, anh xem tình hình bổ sung chút nhé, được không?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play