Ba phút thống khổ qua đi, bụi bặm lắng xuống. Tuân Mị liếc mắt nhìn số tầng bên cửa thang máy, trong lòng cùng Di Tương chửi thầm. Anh nói lời cảm ơn với người bên cạnh, buông tay đang nắm chặt Đoạn Thủy Lưu ra, đổi thành đỡ vào thanh ngang trên vách tường để chống đỡ thân thể vẫn còn hơi mềm yếu.
Nhưng khi Đoạn Thủy Lưu thu tay trái đang ôm anh về, Tuân Mị bỗng nhiên cảm thấy bên hông mình bị nhéo một cái, nói chính xác hơn, là bị nhẹ nhàng vuốt ve một chút, cảm xúc không nặng, nhưng xác xác thật thật tồn tại.
Tuân Mị hơi ngẩn người, trong khoảnh khắc vậy mà không biết phải phản ứng thế nào. Cảm giác bị nắn bóp dừng lại ở eo sườn, khiến anh lơ đãng thất thần.
Chính là trong chưa đầy hai giây đó, Đoạn Thủy Lưu người vừa hư vừa thực chiếm tiện nghi của anh đã lặng lẽ biến mất, chỉ để lại cánh cửa thang máy rộng mở, cùng căn phòng đen kịt, một chiếc bàn mạt chược phát ra ánh sáng quỷ dị.
Hai bên bàn mạt chược lần lượt ngồi Di Tương mặt khóc tang số 1 vị Dâu Tây Thạch Trái Cây, và Thối Thối mặt khóc tang số 2, họ rụt rè thu mình ở đó, không dám thở mạnh, chỉ lén lút liếc mắt nhìn Tuân Mị, trên mặt tràn đầy vẻ như cha mẹ vừa mất.
Mà đối diện hướng Tuân Mị, ngồi một người phụ nữ mắt xếch môi đỏ, người phụ nữ này mặc bộ đồ thường mặc ở nhà của bà chủ, móng tay sơn màu đỏ tươi, mái tóc mì tôm màu vàng, thấy anh lập tức kéo miệng cười đến sau đầu.
— Theo đúng nghĩa đen, kéo miệng đến tận gáy.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play