Những người đi trước đã hướng về phía NPC bà lão, di chuyển theo một hành lang nhỏ tối tăm, chật chội và dài dằng dặc. Cả hành trình chỉ có một con đường duy nhất, không có ngã rẽ khác.
Rẽ qua một khúc cua 90 độ, có thể thấy ở cuối hành lang được lắp một chiếc thang máy nhỏ hẹp. Một vệt sáng đèn chiếu xuống sàn trước cửa thang máy, giống như mồi nhử của thợ săn, im lặng chờ đợi con mồi.
Những người đi đầu vẫn nghiêm túc cẩn thận quan sát xung quanh. Cabin thang máy khẽ khàng một tiếng đã xuống đến tầng trệt. Hai cánh cửa kim loại mở ra, con đường tối tăm dần được ánh sáng từ bên trong thang máy chiếu rọi.
"Nói thật, tôi chưa bao giờ ngồi cái thang máy nào mà thấy an toàn trong game này cả." Một thanh niên tóc húi cua đứng bên phải Tuân Mị nhỏ giọng lẩm bẩm. Tuân Mị nghiêng đầu nhìn lên đỉnh đầu anh ta, dòng chữ màu lam lơ lửng ở đó…
Dâu Tây Thạch Trái Cây Di Tương
“…”
Di Tương nhận thấy ánh mắt của anh, vẻ mặt như muốn được đồng tình, khẽ nhếch miệng: “Đúng không?”
Tuân Mị đáp lại bằng một nụ cười: “Ừm... Đúng thật.”
Cuối cùng cũng nói được một câu cửa miệng, mười cái thang máy thì chín cái có ma, còn một cái thì đang bảo trì.
Nhưng trên đời này vẫn có nhiều người không tin tà. Huống chi, giành được bước chân lên lầu trước đồng nghĩa với việc có nhiều cơ hội hơn để thu thập manh mối trò chơi. Trong loại game sinh tồn này, vị trí của manh mối dù là để giải đố hay tính điểm cá nhân cuối cùng đều vô cùng quan trọng.
Nguy hiểm càng lớn, lợi nhuận càng cao.
Ngay lúc Tuân Mị và Di Tương lẩm bẩm ở phía sau, đã có một nửa số người bước vào thang máy. Không gian bên trong cabin khá rộng, hai cô gái lúc nãy lén nhìn Tuân Mị đã lên trước một người, người còn lại dừng ở phía sau, vội vã muốn chen vào.
Cô gái dáng người mảnh mai, sau khi vào thang máy, không gian xung quanh cô vẫn đủ chỗ cho một đến hai người đứng nữa. Nhưng lúc này lại nghe thấy một giọng nam nghiêm khắc hô lên: “Đi ra ngoài! Đi ra ngoài! Quá tải rồi!”
Người đàn ông đứng cạnh bảng điều khiển ngón tay chỉ vào những dòng chữ chú ý dán trên vách cabin, “Trên này viết, giới hạn mười người.”
"Không sao đâu mà... Giới hạn số người thường là con số ảo thôi, hơn nữa thang máy còn không kêu báo động." Cô gái cố gắng giãy giụa, muốn gia nhập nhóm người lên lầu đầu tiên, nhưng người đàn ông lại dứt khoát từ chối: “Đừng có vớ vẩn! Lỡ 'giới hạn mười người' chính là điều kiện t·ử v·ong thì sao!”
Nhắc đến bốn chữ "điều kiện t·ử v·ong", mọi người trong thang máy lập tức biến sắc, trở nên nghiêm trọng. Bản thân thang máy đã là khu vực dễ xảy ra nguy hiểm, hơn nữa những dòng chữ đen lạnh lẽo trên tường kia, nhìn thế nào cũng thấy có vấn đề. Những người bên cạnh cô gái bắt đầu xô đẩy cô, muốn cô nhanh chóng ra khỏi thang máy. Cô gái chỉ đành vẻ mặt khổ sở liếc nhìn bạn mình, ngượng ngùng bước ra.
Bạn của cô gái vội vàng khom người luồn qua đám đông, “Xin lỗi cho qua một chút, tôi đi cùng cô ấy, bên ngoài bớt một người vào là được.”
Lời còn chưa dứt, đã có một người đàn ông cao lớn chen vào thang máy thay thế vị trí của cô gái, sợ những người khác tranh giành với mình.
Bên trong mười người, bên ngoài mười người, phân chia vô cùng hoàn hảo, cảm giác như điều kiện "giới hạn mười người" này được thiết kế riêng cho số lượng người chơi của ván game này vậy.
Người đàn ông điều khiển thang máy hài lòng ấn nút đóng cửa, giống như giành được cơ hội tiên cơ nào đó. Anh ta nhìn những người bên ngoài khi cửa thang máy chậm rãi khép lại, đắc ý nói: “Chúng tôi lên trước nhé.”
Dâu Tây Thạch Trái Cây Di Tương rõ ràng là người không chịu ngồi yên. Trên đường thang máy di chuyển, anh ta nhìn chằm chằm đỉnh đầu Tuân Mị nửa ngày, “Tên cậu là gì vậy? Khó... Ngủ? Khó Ngủ, ý là không ngủ được hả? Cậu đặt lúc bị mất ngủ à?”
"A, bị cậu phát hiện rồi." Tuân Mị tán thưởng, “Thông minh thật.”
"……" Rõ ràng là đang khen mình, sao nghe cứ kỳ quái thế nhỉ? Di Tương dừng lại hai giây, lại không nhịn được lầm bầm: “Haiz, ván này nhiều người quá, hai mươi người, nhớ tên cũng không xong, phiền phức thật đấy...”
Thang máy kêu những tiếng máy móc vận hành trên đường đi lên. Ngoại trừ Di Tương, mọi người đều im lặng nhìn chằm chằm vào con số hiển thị tầng trên cửa.
2, 3, 4... 8, 9…
Một trong hai cô gái vừa xuống từ thang máy, nickname là 'Thối Thối', nhận thấy một điều bất ổn. Cô ta do dự hỏi người bạn bên cạnh: “Ách, Trảo Trảo... Cái chung cư này, có cao đến vậy không?”
Nữ sinh tên 'Trảo Trảo' vốn dĩ có chút thất thần, bị nhắc nhở như vậy, cô ta đột nhiên phản xạ có điều kiện nắm chặt lấy cánh tay Thối Thối, “Chỉ có năm tầng thôi mà, vừa nãy ở trong thang máy tớ cũng chỉ thấy có 5 con số...”
Thối Thối lập tức trợn tròn mắt, hai người môi trắng bệch nhìn nhau, ấp úng rồi lại lay lay một cô gái nhỏ khác bên cạnh.
Sau vài tiếng thì thầm, cô gái thứ ba khẽ hét lên một tiếng, sợ hãi rúc đầu vào ngực bạn trai bên cạnh.
Rất nhanh, con số bên thang máy vẫn không ngừng nhảy lên. Đến một con số kỳ lạ, tất cả mọi người ở đây đều ý thức được có chuyện chẳng lành, hoảng loạn và bối rối lan tràn trong hành lang.
11, 12…
Trước khi vào chung cư, Tuân Mị từng xem qua sơ đồ kết cấu tầng lầu của tòa nhà từ bên ngoài. Lâu cao năm tầng, có lẽ có một tầng hầm, nhưng tuyệt đối không thể xuất hiện độ cao mười tầng trở lên.
16, 17, 18…
"Đinh!" Một tiếng sắc lạnh vang lên, con số màu đỏ tươi cuối cùng dừng lại ở tầng 18. Một người đàn ông lắp bắp, giọng run rẩy nói: “Mười tám... mười tám tầng địa ngục...”
"Bọn họ còn sống không?" Thối Thối kinh hoàng hỏi, điều khiến cô sợ hãi nhất không phải mười người chơi kia sống ch·ết ra sao, mà là việc cô vừa suýt chút nữa cũng bước chân vào chiếc thang máy dẫn đến cái tầng mười tám hoàn toàn không tồn tại đó.
Lời còn chưa dứt, từ giếng thang máy phía trên cao vút truyền xuống tiếng thét chói tai đầy kinh hãi. Tiếng kêu biến mất sau vài tiếng va chạm mạnh liên tiếp. Giây tiếp theo, gió rít gào thét, có thứ gì đó "phanh" một tiếng đập xuống đất. Tiếng động lớn vang vọng bên trong thang máy chỉ cách một cánh cửa, ngay cả mặt đất tầng trệt cũng rung lên theo.