Tuân Mị bị Thối Thối cẩn thận chọc cười, anh hòa nhã nói: “Tôi cũng mới nghĩ ra thôi. Tại Đoạn Thủy Lưu cứ lén nhìn về phía thang máy, lúc này mới nhắc nhở tôi...”
Nói rồi anh nhìn về phía Đoạn Thủy Lưu đang nửa dựa vào tường, cẩn thận nhìn vào bên trong cánh cửa, “Nhưng đại lão Đoạn Thủy Lưu chắc đã biết từ lâu rồi đúng không? Nửa tiếng trước đã thấy anh dựa vào ngoài thang máy bất động... A, thật quá đáng, rõ ràng đã sớm phát hiện manh mối, nhưng cứ không chịu nói, nhất định phải nhìn chúng ta như ruồi bọ không đầu khắp nơi loạn hoảng.”
Khóe mắt Đoạn Thủy Lưu không khỏi giật giật, hắn há miệng dường như muốn cãi lại điều gì, nhưng sau một hồi lâu cuối cùng vẫn không mở miệng, khi ngước mắt lên, Tuân Mị tên nhóc này lại vô tội mà chớp chớp mắt với hắn.
Đoạn Thủy Lưu: “……”
Đoạn Thủy Lưu khó thở đến mức nhấc chân đi vào cửa.
Thối Thối phản ứng lại vội vàng xoay người đi gọi những người khác, Tuân Mị thì lập tức đuổi theo Đoạn Thủy Lưu vào phòng: “Ai, vừa rồi không dám một mình vào thang máy, sao giờ lại dám một mình vào căn phòng này?”
Căn phòng ẩn trong thang máy này có bố cục giống hệt nơi Tuân Mị ở đêm qua, vào cửa là phòng khách, bên trong là phòng ngủ, chật chội nhỏ hẹp, như cái vỏ ốc sên.
Nhưng màu sắc tổng thể của căn phòng này lại âm u và tiêu điều hơn, dường như phủ một lớp kính lọc màu tối, trong không khí tràn ngập bụi bẩn, nhấc chân bước vào, liền như bước vào một xoáy thời gian quá khứ nào đó.
Tuân Mị vừa bước chân vào cửa trước, 'cửa phòng' phía sau đã hòa vào vách tường, không để lại dấu vết nào. Anh nhìn bức tường hoàn chỉnh phía sau, lại nhìn Đoạn Thủy Lưu đang cảnh giác tuần tra khắp phòng, hơi đau đầu.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play