Dù ghét ông thầy phiền phức kia, nhưng trước sự trong sáng và thiện lương của đám học sinh, Thời Vãn không nhẫn tâm bỏ mặc. Để lại tinh hạch và mì gói xem như chút giúp đỡ.
Còn việc họ có sống sót được không, tất cả phụ thuộc vào chính họ.
Chiếc xe bị lũ thây ma phá hỏng hoàn toàn, đúng lúc Thời Vãn cũng không định tiếp tục lái xe. Cả ba người cứ thế vừa đi vừa giết thây ma.
Thời Tuyết và Thời Năng đảm nhận việc hạ gục lũ thây ma, còn Thời Vãn đi sau, tiện tay nhặt tinh hạch.
Nếu hai người kia mệt, họ sẽ dừng lại nghỉ ngơi. Lúc đó, Thời Vãn sẽ lấy từ không gian ra những món đồ ăn vặt như nước ngọt và khoai tây chiên, để họ ăn xong lại tiếp tục “cuộc săn.”
Trong lúc di chuyển, cô không quên quan sát cách chiến đấu của hai người. Thời Tuyết thì khá nhanh nhạy, chỉ cần nhắc là hiểu ngay. Nhưng Thời Năng lại khiến cô đau đầu – dù cô nói gì, cậu vẫn chỉ biết dùng sức mạnh mà không hề có kỹ thuật.
Kiếp trước chẳng phải cậu ta cầm đại đao rất điêu luyện sao? Giờ thì cầm gậy còn không biết dùng!
Cuối cùng, khi không thể dạy nổi Thời Năng, cô chỉ lắc đầu thở dài: Thôi mặc kệ!
Thời Tuyết nhìn thấy vẻ bất lực của chị mình, nghĩ một lúc rồi nhân lúc nghỉ ngơi, cô hỏi: “Chị, cái không gian đó trước đây cũng lớn như vậy sao?”
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT