"Dược thôi." Thời Văn đáp mà không ngẩng đầu lên.
Hoa hồng biến dị không ngờ Thời Văn lại đồng ý dễ dàng như vậy, lập tức sinh nghi: "Ngươi đồng ý sao?
Có phải đang lừa ta không?" Trong hang động, tiếng máy khoan ầm ầm vang đội, chỉ có Thời Tuyết và Thời Năng ở gần mới nghe được Thời Văn lầm bẩm tự nói.
Thời Vãn cong môi cười, nghiêng đầu nhìn cây hoa hồng: "Bây giờ hình như là cậu đang cầu xin tôi thả cậu ra." “Con người, nếu mày ép tao quá, tao sẽ ăn sạch hết đám người bên trong ngay bây giò!” Cái giọng đầy giận dữ của cây hoa hồng biến dị vang lên.
Thân chính to lớn của nó ánh lên ánh sáng đỏ, trông vô cùng đáng sợ.
Thời Vãn không hề sợ hãi, nét mặt vẫn lạnh nhạt như chẳng liên quan gì đến mình. Ánh mắt cô liếc qua đám người Dịch Văn Lễ đang cố gắng đào đất, hờ hững nói: “Ăn đi, tôi chỉ tới xem thôi. Muốn cứu người là bọn họ, không phải tôi.”
Câu nói này làm Thời Tuyết hơi co giật khóe miệng. May mà Dịch Văn Lễ và những người khác đang cắm đầu làm việc, nếu họ nghe thấy chắc tức chết mất.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT