Thời Văn cười, nhìn Thời Tuyết đầy ý nhị.
Y như cô đoán, yêu cầu này chắc chắn là từ Thời Tuyết chứ không phải chú Kiều.
Quả nhiên, bắt gặp ánh mắt của Thời Văn, Thời Tuyết cười ngượng ngùng rồi làm nũng: “Chị, chị chưa đến khu dân nghèo bao giờ.
Vì một miếng ăn mà họ làm việc quần quật.
Người lớn còn đõ, trẻ con cũng phải làm, đứa nào cũng gầy gò xanh xao.
Dù sao mình cũng mở tiệm rồi, không bằng dành một cửa hàng làm từ thiện đi.” Thời Văn cười, gật đầu: “Có thể giá thấp, khuyến mãi, nhưng tuyệt đối không miễn phí.” Cô có nhiều hàng hóa, nhưng không phải là cứu thế chủ.
“Hiểu rồi!” Thời Tuyết gật đầu lia lịa: “Yên tâm đi, em biết chừng mực mà.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play