“Chúng ta biết nó là cao giai quỷ dị mà.” Lạc Thạch Chân bình thản nói, giọng điệu như thể mọi chuyện đều rất đương nhiên: “Cao giai quỷ dị, ít nhất cũng phải từ bảy tám giai trở lên, chúng ta làm sao đánh lại được, chẳng lẽ cứ thế mà đi đánh à?”
Trình Vân Thiệu hạ giọng, ngữ khí có phần mềm mỏng hơn: “Ta cũng hiểu điều này, nhưng trong hoàn cảnh này, trong lòng vẫn có chút khó chịu.”
Hắn cúi xuống nhìn đôi tay mình: “Vẫn là không đủ mạnh, quá yếu. Bây giờ tình hình thay đổi, kết cục mà ta có thể đoán trước, chính là chưa kịp trưởng thành đã chết dưới tay quái vật…”
Những lời này, hắn tuyệt đối không thể nói với Ôn Hộ, Sở Tiêu hay bất kỳ ai khác.
Cảm giác yếu thế đó, thật sự quá rõ ràng.
Vậy mà không hiểu vì sao, khi nói với Lạc Thạch Chân, hắn lại không cảm thấy ngượng ngùng hay khó xử.
Có lẽ vì ánh mắt của Lạc Thạch Chân quá đỗi vô hại, hay là vì hắn biết rằng, Lạc Thạch Chân sẽ không vì thế mà nhìn mình khác đi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT