9 giờ tối, Phong Đình Thâm và con gái trở về nhà.
Phong Cảnh Tâm nắm chặt vạt áo bố, bước xuống xe chậm chạp.
Thực ra, cô bé không muốn về nhà tối nay vì mẹ đang ở đó.
Nhưng dì Vu Vu nói mẹ đặc biệt bay sang để ở bên hai bố con, nếu không về mẹ sẽ buồn.
Bố cũng bảo nếu tối nay không về, ngày mai mẹ chắc chắn sẽ đòi đi chơi biển cùng. Cô bé đành miễn cưỡng đồng ý.
Nhưng vẫn lo lắng, ủ rũ hỏi: “Bố ơi, nếu ngày mai mẹ cứ bám theo chúng ta thì sao?”
"Không đâu." - Giọng Phong Đình Thâm đầy chắc chắn.
Suốt những năm chung sống, Dung Từ luôn tìm mọi cách để gần gũi anh hơn. Nhưng cô ấy đủ khôn ngoan để biết khi anh tỏ thái độ, cô sẽ không dám làm anh phật lòng.
Trong ký ức Phong Cảnh Tâm, mẹ luôn nghe lời bố vô điều kiện.
Nếu bố nói không, chắc chắn sẽ không.
Phong Cảnh Tâm thở phào nhẹ nhõm.
Tâm trạng vui vẻ trở lại, cô bé nhảy chân sáo vào nhà, bảo thím Lưu chuẩn bị đồ tắm.
"Được rồi được rồi." - Thím Lưu vội vàng đáp ứng, chợt nhớ tới phong bì của Dung Từ, đưa cho Phong Đình Thâm: “Thưa tiên sinh, phu nhân dặn tôi chuyển cho ngài.”
Phong Đình Thâm nhận lấy, hỏi qua loa: “Cô ấy đâu?”
"Dạ... phu nhân đã thu dọn về nước từ trưa nay, ngài không biết ạ?"
Bước chân Phong Đình Thâm trên cầu thang khựng lại: "Về rồi?"
“Vâng.”
Lý do Dung Từ đột ngột sang nước A, anh chưa từng cho cô cơ hội giải thích. Cũng chẳng thèm quan tâm.
Nghe tin cô rời đi, anh không mảy may bận tâm.
Phong Cảnh Tâm cũng hơi bất ngờ. Thoáng chút xao xuyến trong lòng.
Cô bé vẫn nghĩ, nếu mẹ không đòi đi biển cùng, thì có mẹ bên cạnh buổi tối cũng khá vui. Hơn nữa, mài vỏ sò rất đau tay, cô bé định nhờ mẹ giúp!
Vợ chồng Phong Đình Thâm và Dung Từ mấy tháng không gặp, cô vất vả bay sang nhưng chẳng thấy mặt chồng. Nhớ lại vẻ mặt Dung Từ lúc rời đi, thím Lưu khẽ nhắc: “Thưa tiên sinh, lúc đi phu nhân sắc mặt không được tốt, hình như đang giận.” Ban đầu bà tưởng Dung Từ có việc gấp nên về nước vội. Giờ biết Phong Đình Thâm thậm chí không hay, mới nhận ra chuyện không ổn.
Giận ư? Dung Từ trước mặt anh luôn dịu dàng nhẫn nhịn. Hóa ra cô cũng biết giận? Thật mới lạ. Phong Đình Thâm bật cười khinh khỉnh, đáp qua loa rồi lên lầu.
Vào phòng định mở thư, chuông điện thoại Lâm Vu vang lên. Anh vứt phong bì trên giường, quay ra cửa.
Lát sau, phong bì rơi từ mép giường xuống đất.
Đêm đó, Phong Đình Thâm không về.
Sáng hôm sau, Lưu thẩm dọn phòng thấy phong bì, tưởng chủ nhân đã đọc, bèn cất vào ngăn tủ.
...
Dung Từ hạ cánh, về thẳng nhà thu dọn đồ đạc.
Sáu năm chung sống, đồ đạc của cô chất đầy nhà. Nhưng cô chỉ mang theo vài bộ quần áo, đồ dùng cá nhân và sách chuyên ngành.
Sau hôn nhân, Phong Đình Thâm mỗi tháng chuyển tiền sinh hoạt phí cho cô và con gái.
Hai tài khoản riêng biệt. Một của cô, một của con. Nhưng Dung Từ luôn dùng thẻ cá nhân. Thẻ của con, cô chưa từng động tới.
Hơn nữa, vì yêu chồng, mỗi lần đi mua sắm thấy quần áo, giày dép, khuy áo phù hợp, cô đều mua cho anh.
Bản thân cô do tính chất công việc, chi tiêu không nhiều. Lòng cô chỉ chứa chồng con, luôn muốn dành cho họ những thứ tốt nhất. Vì vậy, phần lớn tiền Phong Đình Thâm đưa, cô đều chi cho hai bố con. Theo lẽ thường, thẻ hẳn đã hết sạch.
Nhưng hơn một năm nay, con gái sống cùng bố ở nước A, cô ít có dịp mua sắm cho họ. Hiện tại vẫn còn hơn 3 triệu trong thẻ.
Số tiền này với Phong Đình Thâm chẳng đáng kể, nhưng với cô không phải ít. Vốn là tiền của mình, Dung Từ không khách khí, chuyển khoản hết. Để lại hai thẻ, cô kéo vali ra đi không ngoảnh lại.
Cô có căn hộ nhỏ gần công ty. Khoảng hơn 100m2. Mua từ 4 năm trước để giúp người bạn làm bất động sản, chưa từng ở. Giờ lại hữu dụng.
Nhà được thuê người dọn dẹp định kỳ nên khá sạch, chỉ cần lau qua là ở được.
Mệt mỏi cả ngày, 10 giờ tối Dung Từ tắm rửa rồi lên giường.
"Reng reng reng—"
Tiếng chuông báo thức chói tai đánh thức cô.
Tỉnh giấc đột ngột, đầu óc Dung Từ trống rỗng vài giây.
Khi ý thức trở lại, cô chợt nhớ giờ này là 1 giờ sáng, tương ứng 7 giờ sáng ở nước A - giờ ăn sáng của Phong Đình Thâm và con gái.
Từ ngày con theo bố sang nước A, cô thường gọi điện vào giờ này.
Vì đi làm mệt hay ngủ sớm, sợ lỡ cuộc gọi với con, cô đặt báo thức.
Ban đầu, con gái nhớ mẹ, luôn muốn gọi điện.
Nhưng thời gian trôi qua, những cuộc gọi từ tha thiết trở nên hời hợt, bực bội.
Chiếc đồng hồ báo thức này từ lâu đã không cần thiết.
Chỉ là cô không nỡ xóa.
Nghĩ tới đó, Dung Từ cười khổ.
Do dự một lúc, cô xóa báo thức, tắt máy đi ngủ.
...
Bên kia bán cầu.
Phong Đình Thâm và Phong Cảnh Tâm gần ăn xong bữa sáng.
Anh biết Dung Từ thường gọi cho con vào giờ này, nhưng không phải ngày nào cũng có nhà nên không để ý lắm.
Hôm nay không thấy điện thoại, anh nhận ra nhưng không bận tâm, ăn xong lên lầu thay đồ.
Phong Cảnh Tâm thấy mẹ càng ngày càng lắm lời, chán ngấy những cuộc gọi.
Thấy hôm nay mẹ chưa gọi, cô bé nghĩ có lẽ mẹ bận.
Đôi mắt đen láy liếc quanh, cô vội xách cặp chạy ra cửa.
Thím Lưu vội gọi: “Tiểu thư, còn sớm mà!”
Phong Cảnh Tâm không nghe, mừng rỡ leo lên xe.
Đùa sao? Hiếm khi mẹ quên gọi điện thế này.
Nếu không tranh thủ đi ngay, lát nữa mẹ gọi tới lại phải nói chuyện phiền phức!
...
Sau khi kết hôn, Dung Từ vào làm tại tập đoàn Phong thị.
Ngày ấy cô vào công ty chỉ vì Phong Đình Thâm.
Giờ đã quyết định ly hôn, cô không còn lý do ở lại.
Sáng hôm sau, tới công ty, cô đưa đơn xin nghỉ việc cho Khương Triết.