Ngay sau khi buổi họp báo bắt đầu, hiệp ước của Tô Trạch Minh cũng được giải trừ, 4 năm trước cậu rời khỏi nhà họ Tô với cơ thể đau yếu bệnh tật, chức năng cơ thể bị suy giảm, An Tư Vũ lại nhẫn tâm cắt đứt con đường sống duy nhất của cậu, cũng may có anh.
Hai người từ nhỏ đã ở cùng nhau trong cô nhi viện, sau khi lớn một người đi du học, một người về nhà họ Tô, nhưng Cố Lạc Xuyên luôn muốn tìm Trạch Minh, cho đến khi anh biết cậu vì Tô Hạo mà đi tù thấy, còn bị cậu ta cho người đánh gãy chân, cậu đã hiến thận cho An Tư Vũ, nhưng Tô Hạo lại cướp công, chức năng cơ thể của cậu bị suy giảm mạnh, cũng may có thuốc điều chế đặc biệt của Cố Lạc Xuyên đã cứu cậu một mạng.
Cố Lạc Xuyên :
__ A Minh em không sao chứ
Tô Trạch Minh:
__ Em không sao anh Lạc Xuyên bao giờ thì chúng ta đi nước M ạ
Cố Lạc Xuyên :
__ Tối nay chúng ta xuất phát anh cũng đã chuẩn bị tất cả cho em rồi em vẫn là Tô Trạch Minh, cha em là Tô Kiến Quốc mẹ em là Nguyệt Mẫn, chị gái em là Tô Tiểu Thất, anh trai là Tô Mạc em nhớ chưa
Tô Trạch Minh :
__ Em nhớ hết rồi
Cố Lạc Xuyên đã chuẩn bị xong xuôi, để cho cậu để cho cậu gửi lời cuối cùng đến bọn họ, còn Tô Hạo cậu cũng không muốn cậu ta ngồi tù tốt nhất nên để Tô Hạo và An Tư Vũ kết hôn, cậu sẽ phát biểu và chính tay cậu sẽ ký giấy đoạn tuyệt quan hệ.
Cậu không muốn Lạc Xuyên của cậu vất vả vì cậu, cậu cũng không muốn bọn họ dây dưa không rứt với mình.
Cậu sẽ sống một cuộc sống hạnh phúc