[Cảnh giới cao nhất của giả vờ — chính là thần giả thành thần thật luôn.]
Nếu nói tu tiên là một cái nghề, thì Lâm Phong Chí chính là một “nhân viên cấp thấp” mới chân ướt chân ráo vào ngành, bắt đầu lăn lộn từ năm mười lăm tuổi cùng thanh mai trúc mã Phong Mặc. Hai người cùng nhau bươn chải trong giới tu chân, chia ngọt sẻ bùi, đồng sinh cộng tử.
Cho đến một ngày nọ, Phong Mặc được đại tông môn thu làm thân truyền đệ tử.
Từ đó, những tháng ngày cùng nhau khổ cực cũng kết thúc.
Nàng bèn xách túi một mình lên đường… ai ngờ vừa mới đi chưa được bao lâu thì lại bị người ta nhận nhầm là Thượng Thần Nguyệt Minh — vị thần đã mất tích — rồi bị trói gô mang về một tông môn cổ xưa.
Vì mười ngàn thượng phẩm linh thạch, nàng bèn tự tay ký hợp đồng bán mình cho Côn Hư Sơn, nhận chức thế thân Thu Nguyệt Minh, tiếp quản cái tông môn từng một thời được xưng tụng là “đệ nhất tiên môn” — giờ thì nghèo xơ xác, rách nát không tả nổi.
Tưởng đâu chỉ là công việc “đóng giả cho vui”, ai dè làm cái nghề “thế thân thượng thần” này không chỉ phải ứng phó với mấy cường giả chân chính, mà còn phải kiếm— tiền— nuôi— cả— tông— môn!
Lâm Phong Chí: Ta thật sự… hối hận không để đâu cho hết———!
**Xưa kia hắn từng có lòng thương thế,
Tình chan hòa như trăng rọi trời quê.
Tấm chân tâm rực rỡ như thái dương rạng,
Dốc máu xương, cứu vạn kẻ trầm mê.
Người từng hứa sẽ quay về cứu thoát,
Mà đến nay vẫn chẳng thấy quay về.
Tấm từ ái chôn sâu nơi tăm tối,
Tro lạnh tàn, một kiếp hoá u mê.**
(Bản dịch bởi Cáo, vui lòng không reup. Chỉ đăng duy nhất trên TYT. Xin cảm ơn)
Lời của tác giả: