Không hiểu sao, sâu trong đáy lòng, Ngụy Du lại dâng lên một luồng ủy khuất khó gọi thành tên. Hốc mắt cậu nóng bừng, lúng túng mím môi, khẽ nói lí nhí:
“Ta... ta không phải trách huynh, ta... ta chỉ là…”
Ngụy Thừa đang cởi tay áo, vạn phần không ngờ một câu đùa vui lại khiến hắn rước họa, vội bước lên đỡ lấy cậu, nói đầy áy náy:
“Quán Quán đừng giận, là ta lỡ lời.”
Ngụy Du lùi lại, tránh khỏi tay huynh trưởng đang vươn tới. Cậu rũ mắt nhìn sang hướng khác, giọt nước mắt trong vắt như suối đầu nguồn chảy dài trên gương mặt tái nhợt dưới ánh tuyết:
“Ca ca không nói sai, là ta nhỏ nhen, không chịu nổi khi người khác gọi huynh là ca, càng không chịu nổi khi Tống Bảo Nhi gọi huynh là ca ca. Quán Quán chỉ là… chỉ là khổ sở trong lòng, vì sao chúng ta không phải thân huynh đệ… nhưng tuyệt không oán trách huynh.”
Ngụy Thừa nghe thế thì lòng như bị siết lại, bất chấp cả thân mình đầy vôi vữa, vội lấy khăn tay sạch trong túi áo nhẹ nhàng lau nước mắt cho cậu, cuống quýt nói:
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT