Phương Văn thẹn quá hóa giận, vung tay áo định xông lên:
“Cái đồ mồ côi như cậu mà cũng dám nói tôi?!”
Ngụy Thừa lập tức chắn Quán Quán ra phía sau lưng, hắn tiến lên một bước, chỉ riêng vóc dáng thôi cũng đã cao hơn Phương Văn đến hai cái đầu, khiến khí thế của đối phương lập tức bị lấn át.
“Là chính cậu lớn tiếng nói muốn mời người ta, mời không nổi thì đừng có ra vẻ rộng lượng.” Ngụy Thừa cười lạnh, “Tự xưng là kẻ đọc sách, thế mà nói lời độc địa như thế, chẳng hay đó là do tiên sinh dạy dỗ à? Đúng lúc đang ở trấn trên, hay là chúng ta cùng nhau đến thư viện hỏi thầy thử xem?”
Nghe hắn nhắc đến chuyện muốn đến thư viện tìm phu tử, sắc mặt Phương Văn liền thay đổi, nhưng vẫn cố cứng miệng:
“Ngụy Thừa, loại nghèo rớt mồng tơi như cậu, ngay cả cổng thư viện còn chẳng vào nổi! Càng đừng nói đến chuyện gặp được phu tử!”
“Vậy à?” Ngụy Thừa bình thản đáp, “Vậy cứ để tôi thử xem, rồi cậu sẽ biết tôi gặp được hay không.”
Phương Văn nhìn Ngụy Thừa, rõ ràng mặc áo cũ vá chằng vá đụp, nhưng thần thái vẫn ung dung điềm tĩnh, gương mặt trắng trẻo mang nét tuấn tú, không hề giống một đứa trẻ nhà quê sống ở vùng núi hẻo lánh. Chẳng hiểu sao, chỉ một ánh mắt của Ngụy Thừa thôi cũng khiến lòng hắn bất giác run rẩy.
Đúng lúc ấy, cha mẹ Phương Văn cầm chiếc túi giấy dầu đi đến. Vừa thấy Ngụy Thừa và Quán Quán, mẹ Phương Văn liền kéo con trai sang một bên:

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play