Da chồn trắng hai hôm trước đã bán sạch sành sanh, nhưng riêng đống da li, Ngụy Du chỉ treo ra ngó cho có, danh nghĩa là “hàng quý khan hiếm, chỉ bán cho người có duyên”, kỳ thực chẳng qua là để tạo hiệu ứng thị trường mà thôi – một chiêu kích cầu điển hình.
Khổng Ngôn bật cười: “Thịnh tình khó chối, vậy ta xin mặt dày hưởng ké niềm vui của Ngụy Đại Đông gia một phen.”
Cửa hàng vừa đóng, đám tiểu nhị như Ngụy Xuân, Ngụy Đông đã gom hết hàng hóa đem về Ngụy trang, cả đoàn liền rồng rắn kéo nhau đến “Phúc Nhân cư” ở phố Phúc Trung.
Mười người kéo đến, trực tiếp bao nguyên một gian nhã các, gọi luôn hai bàn đầy món ngon rượu ngọt.
Tuy Khổng Ngôn là một ca nhi, nhưng mấy năm nay theo cha đi khắp nơi buôn bán, nên chẳng chút e dè khi phải chung mâm với toàn hán tử thô kệch. Hơn nữa, hắn tướng mạo khí chất vốn dĩ đã thiên về nam tính, nếu che đi nốt ruồi đỏ ở yết hầu thì chẳng ai nhận ra hắn là ca nhi.
Nhưng Khổng Ngôn cố tình không che.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play