Cũng may, sau khi người có đôi mắt phai màu rời đi, ba người chỉ lẳng lặng ngồi ở mép giường, không có bất kì phản ứng nào.
Mộc Từ không dám kéo chăn, càng không biết mình thiếp đi từ lúc nào.
Thần kinh như đứt đoạn giữa đường, hắn mơ màng ngủ mất, chờ lúc tỉnh lại, rèm cửa đã bị kéo ra, không trung âm u, trông như đã về chiều.
Cậu theo bản năng nhìn về phía đồng hồ quả lắc, mới 8 rưỡi sáng, vì thế lại yên lòng, ngáp một cái, ngửi được mùi đồ ăn lan tràn trong phòng.
"Anh Mộc, anh tỉnh rồi." Cậu học sinh hiển nhiên đã ngủ một giấc ngon lành, người hầu đã dọn bữa sáng của ba người tới, lúc này y đang vội vàng bày biện đồ ăn lên bàn "Mau đi đánh răng rửa mặt rồi ăn cơm."
Lúc này Mộc Từ mới phát hiện mình đã nhìn thấy xung quanh, hắn nhìn chăn bông trước ngực, chần chờ hỏi: "Là cậu giúp tôi kéo chăn xuống?"
"Đúng vậy, sáng sớm tỉnh dậy đã thấy anh nhét đầu trong chăn, sợ anh sẽ khó thở nên kéo xuống một chút, dễ hô hấp." Cậu học sinh thấy sắc mặt Mạc Tê nghiêm túc, sửng sốt "Làm sao vậy? Đây là thói quen của anh khi ngủ sao? Có phải tôi quấy rầy đến anh."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play