Trẻ con là thú non chưa có da người.
Có một vị tiên sinh họ Chu từng nói qua: Khi còn nhỏ không coi bọn họ như người, lớn lên cũng không thành người được.
Chu Hân Vũ cắn ngón tay, khó hiểu: "Bọn họ làm chuyện như vậy còn dám gọi, A Chân, chẳng lẽ một chút cũng không sợ sao?"
"Vì sao phải sợ hãi." Ôn Như Thủy cười khẽ, nhưng đáy mắt lại không có chút ý cười "Bọn họ chỉ là trẻ con."
Những lời này còn khiến người ta sởn tóc gáy hơn quỷ thần. Mộc Từ đưa máy ảnh cho người khác cầm, trầm tư một lát rồi đưa ra một khả năng.
"Tôi cảm thấy đây không phải hiến tế, càng như bắt nạt. Nếu thôn có ý đưa tế phẩm, nhất định sẽ tránh khách du lịch, tránh gây ra những rắc rối không đáng có. Đám trẻ chào A Chân rồi chơi với nhau, là vì chúng cảm thấy như vậy rất thú vị, rất vui vẻ, trong đầu cũng không có suy nghĩ mình đang làm chuyện xấu."
Tả Huyền giật mình: "Hoá ra cậu thực sự làm ở viện phúc lợi trẻ em?"

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play