­ ­
“Đây là chuyện tốt. Chúng ta không cần đích thân ra tay, chỉ dựa vào con hoang thú Thái Cổ này là có thể diệt trừ ba cổ tiên kia.” Dực Ngư vui mừng.
Ánh mắt Dực Nam Môn trở nên âm trầm: “Vấn đề này không đơn giản như vậy đâu. Ngươi không thấy rõ ràng sao? Con hoang thú Thái Cổ này được người ta nuôi dưỡng, vừa vặn là sủng vật của cậu thiếu niên vừa tranh đấu kia.”
“Tiên tử Thương gia, con hoang thú Thái Cổ này là gì vậy?” Ánh mắt Thiết Diện Thần như điện, bỗng nhiên quay đầu nhìn Thương Thanh Thanh.
Thương Thanh Thanh cười khổ. Trước đó, tâm trạng của nàng chấn động, biểu hiện trên mặt đã lộ ra sơ hở. Cho dù không lộ ra, trước mặt Thiết Diện Thần cũng khó mà nói láo.
Thương Thanh Thanh chỉ có tu vi lục chuyển, lúc này không thể làm gì khác hơn: “Việc này ta cũng không biết, chỉ sợ là cơ duyên của vị thiếu niên này.”
“Cơ duyên gì mà có thể làm cho một phàm nhân nuôi dưỡng được một con hoang thú Thái Cổ, lại còn xem như sủng vật?” Giọng điệu của Hầu Diệu vừa chấn kinh vừa mỉa mai.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play