Không khí rơi vào một sự im lặng vô cùng ngượng ngùng.

Anh trai, gượm đã…

Thật sự rất kinh dị, phải nói là kinh dị đến đáng sợ luôn rồi!

Cái kiểu xuất quỷ nhập thần của Tần Dục Thành đúng là quá hợp để đóng phim kinh dị.

Mục Mộc sợ đến mức não cũng muốn rung lên.

Đáng sợ hơn nữa là ánh mắt của Tần Dục Thành hiện giờ, một vẻ mặt rõ ràng đang nói: “Cậu dám cắm sừng tôi!", cứ như thể giây tiếp theo anh sẽ lôi dao ra đâm người vậy.

Phải nghĩ cách cứu vãn tình hình ngay!

Tần Dục Thành không để ý đến Mục Mộc đang hoảng loạn cứng đờ, mà nhìn sang Liễu Cao Minh, người có cái đầu đỏ cam rực rỡ kia khiến anh có chút ấn tượng.

Cũng phải thôi, cái màu này muốn không để lại ấn tượng mới lạ.

Anh nhớ người này là một cư dân ở chung toà, hay xuất hiện trong nhóm chat khu với cái avatar đỏ cam chói lọi.

Rảnh rỗi chẳng có gì làm lại đi loanh quanh trong khu, gây chuyện với ban quản lý, nhờ vậy mà một thân một mình nâng tầm chất lượng sống cho cả khu dân cư.

Tần Dục Thành vốn tưởng loại người hay đi bắt bẻ thế này chắc phải nghiêm túc, cứng nhắc lắm, không ngờ lại là người mang dáng dấp thiếu niên.

Về ấn tượng thì có, nhưng bảo quen thì hoàn toàn không.

Toàn khu Lâm Giang Nhất Phẩm Các có sáu toà, mỗi toà sáu tầng, hai thang máy. Chỉ tính riêng cư dân cùng một tòa, một tháng gặp nhau một lần đã là nhiều, huống gì khác tòa.

Tần Dục Thành thu lại ánh mắt, quay sang nói với Mục Mộc:

“Cậu về rồi.”

Mục Mộc khựng lại, mím môi gật đầu:

“Ừm…”

Cậu vừa đáp vừa bước vào thang máy, đứng bên cạnh Tần Dục Thành, có chút ngượng ngùng vuốt lại mấy sợi tóc vương trên tay.

Đã lâu rồi không ai nói với cậu câu ấy.

Mục Mộc cúi đầu nhìn mũi giày, chìm trong dòng suy nghĩ đến khi bị Liễu Cao Minh gọi quay về hiện thực.

Liễu Cao Minh liếc sang Tần Dục Thành, hỏi Mục Mộc:

“Đây là…?”

Mục Mộc há miệng, nghẹn lời mất hai giây, sau đó mặt không cảm xúc đáp:

“Tôi… ừm, tôi là… vợ anh ấy.”

Liễu Cao Minh chết lặng.

Chết tiệt! Chị gái xinh đẹp mới quen đã có chồng rồi!

Tần Dục Thành liếc nhìn Mục Mộc đang thất thần, chìa tay về phía Liễu Cao Minh:

“Tôi là Tần Dục Thành, đây là Mục Mộc. Cậu tên gì?”

Liễu Cao Minh vẫn còn tiếc nuối gái đẹp nhưng đã ‘theo chồng bỏ cuộc chơi’, nhưng tay thì vẫn theo phản xạ bắt tay lại:

“Họ Liễu, Liễu Cao Minh, chào anh, sau này có khi chúng ta lại thành hàng xóm!”

Tần Dục Thành nở nụ cười xã giao, khách sáo vài câu.

Mục Mộc thì cực kỳ ngán mấy kiểu xã giao kiểu này. Phát hiện Liễu Cao Minh còn định quay sang bắt chuyện tiếp, cậu lập tức nghiêng đầu, quay mặt sang phía gương trong thang máy.

Trong gương phản chiếu hình ảnh một cô gái mặc áo thun đơn giản, quần jeans gọn gàng, tóc dài đen nhánh, toát lên vẻ trẻ trung như nữ sinh năm nhất đại học.

Mục Mộc: “…”

Chết thật, đẹp quá đẹp!

Cậu nhìn trong gương, vô thức đưa tay chỉnh lại mái.

Mái tóc cậu kỳ công sấy tạo kiểu tận hai tiếng đồng hồ sáng nay, xịt thêm keo định hình cực mạnh. Dù bị đội mũ lưỡi trai cả ngày, mà đến giờ vẫn giữ nguyên nếp, không lệch một chút nào.

Mục Mộc hạ tay, không kìm được mà lắc nhẹ đầu.

Từng sợi tóc mái theo đà chuyển động mà đung đưa một chút rồi lại yên vị như cũ, không lệch dù chỉ một milimet.

Tuyệt vời!

Mục Mộc thầm khen.

Cậu nhìn gương, không nhịn được mỉm cười với “cô gái xinh đẹp” trong đó, rồi thấy cô gái kia cũng cười lại với mình, lập tức cảm thấy ngọt ngào trong lòng.

Hây da~

Tự dưng lại thấy cũng không ghét khuôn mặt này đến thế.

Đang trong khoảnh khắc tự luyến ngọt ngào, Mục Mộc vừa ngẩng đầu lên thì thấy ba người đàn ông cao to khác trong thang máy đang đồng loạt nhìn mình chằm chằm.

Mục Mộc: ??

Cậu cứng đơ tại chỗ.

Tần Dục Thành: “…”

Mục Mộc vội vã quay đầu, co mình vào một góc thang máy, dựa lưng vào tường cúi gằm mặt.

…Vờ lờ.

Xấu hổ chết được!

Giá mà có cái hố nào đó gần đấy, cậu thật sự muốn nhảy xuống luôn, thậm chí nếu cần thiết, có thể biểu diễn tiết mục “đào đường bằng móng tới tận lăng Tần Thủy Hoàng”.

Tần Dục Thành thu lại ánh mắt khỏi Mục Mộc, quay sang thì thấy Liễu Cao Minh vẫn đang nhìn mình chăm chú như chó đói nhìn thấy xương.

Tần Dục Thành theo bản năng quay sang nhìn gương, liếc qua đỉnh đầu của mình, rồi mặt đen lại quay đi.

_______

“Đinh”—thang máy tới tầng năm.

Liễu Cao Minh liếc nhìn Mục Mộc đang thu mình vào góc, cả tay cũng giấu ra sau lưng, tặc lưỡi tiếc rẻ rồi theo trung gian đi vào căn hộ tầng năm.

Thang máy đóng lại. Tần Dục Thành nhìn qua gương, hỏi Mục Mộc:

“Cậu quen cậu ta?”

Mục Mộc vẫn còn chìm trong cảm giác bị công khai xử tử vì soi gương tự luyến, nghe Tần Dục Thành hỏi, cậu ngẩng đầu, nói:

“Không quen, tôi mới gặp dưới lầu thôi.”

Tần Dục Thành mặt không đổi sắc:

“Mới gặp dưới lầu mà đã xách túi giúp à?”

“Ừ.” Mục Mộc gật đầu. “Làm sao?”

Tần Dục Thành: “?”

Ha hả.

Không ngờ đúng không! Mục Mộc đắc ý nghĩ thầm.

Cậu đã sớm nghĩ sẵn cách ứng phó cho những tình huống lúng túng thế này rồi!

Chỉ cần dùng câu hỏi để đáp lại câu hỏi, miễn khí thế đủ hùng hồn, thì dù là câu hỏi trí mạng cũng có thể dễ dàng hóa giải!

Không hổ là bản thiếu gia.

Trên đời này sao lại có một đứa con trai nhà trạch mưu trí đến vậy chứ!

Tần Dục Thành nhìn bộ dạng thản nhiên của Mục Mộc, cứ cảm thấy có chỗ nào không đúng, nhưng nhất thời không nói ra được.

Khi cửa thang máy mở ra, cả hai bước vào nhà thay giày. Tần Dục Thành liếc mắt nhìn chiếc túi giấy Mục Mộc xách trong tay, phát hiện đó là túi của một thương hiệu thời trang bình dân, mà quần áo trên người cậu cũng chính là của thương hiệu này.

Tần Dục Thành khẽ cau mày.

Anh không lạ gì thương hiệu này, hồi cha mẹ nuôi còn sống, tủ quần áo của anh gần như toàn là đồ hãng này: rẻ, bền, dễ phối.

Nhưng đối với Mục Mộc mà nói, đó là loại mà cậu bình thường chẳng thèm liếc mắt.

Không chỉ có quần áo.

Hôm nay Mục Mộc còn không trang điểm, cũng chẳng xịt nước hoa.

Tần Dục Thành dừng bước, cảm thấy kỳ lạ.

Rất khác thường.

Hình như từ lúc Mục Mộc chủ động đòi ly hôn, mọi thứ đã bắt đầu thay đổi.

Tần Dục Thành xỏ đôi dép bông màu hồng có tai thỏ, mắt vẫn không rời bóng lưng Mục Mộc đang đi thẳng vào phòng sau khi thay giày.

Những thay đổi không có trong ký ức này khiến anh vô cùng cảnh giác.

Khi một kẻ lừa đảo bắt đầu có biểu hiện lạ thường, thì hoặc là có ý định chạy trốn, hoặc là đang chuẩn bị giăng lưới.

Dù là cái nào, Tần Dục Thành cũng tuyệt đối không để cậu toại nguyện.

Anh xách theo túi laptop, nhớ tới chiếc camera giám sát mới mua nằm trong đó, không chần chừ nữa, bước vào nhà.

Mục Mộc buộc tóc tạm bằng một sợi dây chun.

Cảm nhận đầu tiên sau một ngày mặc đồ nữ đúng là…cực kỳ tệ.

Tóc dài nhìn thì mơ màng như tiên, nhưng nóng đến mức chỉ muốn thè lưỡi, mà lưỡi vừa ló ra lại bị nắng thiêu cháy thêm một lần nữa.

_______

Cậu rửa mặt bằng nước lạnh, liếc nhìn đồng hồ, gần sáu giờ.

Một cô gái dịu dàng tốt bụng thì giờ này nên đang chuẩn bị bữa tối cho chồng vất vả cả ngày rồi.

Mục Mộc: “…”

Má nó chứ…

Đau khổ.

Làm con gái đúng là khổ muốn chết!

Nếu có cơ hội quay về, cậu nhất định sẽ bóp cổ tác giả bắt xóa đi bốn chữ “dịu dàng tốt bụng”, nhân tiện thay toàn bộ tên “Mục Mộc” trong truyện thành tên của tác giả luôn!

Mục Mộc hít sâu một hơi, quay đầu bước ra khỏi phòng.

Tần Dục Thành đang ở trong thư phòng.

Mục Mộc gõ cửa, sau khi được đáp lại thì thò đầu vào:

“Anh muốn ăn gì tối nay?”

Tần Dục Thành ngước lên nhìn cậu.

Anh thật sự không ngờ còn có màn này, xem ra tên lừa đảo vì muốn ly hôn mà diễn rất tận tâm.

Mục Mộc: “?”

Tần Dục Thành lấy lại bình tĩnh, nhàn nhạt đáp:

“Tùy.”

Mục Mộc gật đầu, đóng cửa lại.

_______

Nắng hè oi ả khiến người ta bức bối, tinh thần uể oải, ăn uống không ngon.

Những món khai vị chua ngọt mát lạnh là lựa chọn hoàn hảo lúc này.

Chua ngọt… khai vị…

Mục Mộc nhìn nguyên liệu trong tủ lạnh, rồi khép cửa lại, thở dài.

Vẫn phải ra ngoài mua thêm đồ.

Tần Dục Thành đang ở trong thư phòng thì nghe tiếng thang máy, ra xem thử, thấy thang máy đang xuống dưới.

Biết Mục Mộc đã ra ngoài, anh xắn tay áo, đi quanh thư phòng tìm chỗ thích hợp để gắn camera, phải đủ kín đáo mà vẫn giám sát được toàn bộ căn phòng.

Tên lừa đảo nhỏ đó nhắm vào tài sản của anh, kiểu gì cũng sẽ lẻn vào thư phòng khi anh không có nhà.

Tần Dục Thành lạnh lùng nghĩ.

Đợi đến lúc chán xem cậu ta diễn, anh sẽ mang đoạn video ấy đi báo cảnh sát.

Dù nhà cậu có bối cảnh lớn cỡ nào, cũng đủ cho Mục Mộc “ăn đủ”.

______

Mục Mộc xách một túi đầy nguyên liệu từ siêu thị về, vừa ra khỏi thang máy thì đụng ngay Liễu Cao Minh.

Liễu Cao Minh đang rũ vai nói chuyện với bên môi giới. Vừa nhìn thấy Mục Mộc là hai mắt sáng rực lên, tinh thần phấn chấn, lưng lập tức thẳng tắp.

Cậu ta hô to: “Chị!”

Mục Mộc khựng lại, gật đầu cho có lệ, rồi vội rẽ chân sang hướng khác, định tránh xa cái đầu cam cam đỏ đỏ kia.

Liễu Cao Minh lập tức chạy theo như chó vẫy đuôi:

“Sắp tới chúng ta sẽ là hàng xóm rồi đó!”

“?” Mục Mộc ngẩn người: “Gì cơ?”

“Em chuẩn bị mua căn hộ ngay dưới nhà chị!” Liễu Cao Minh đưa tay ra khoe, “Tầng năm!”

“Tầng năm?”

Mục Mộc ngớ người.

Khoan đã, sao lại là tầng năm?

Cậu ta không phải đang đợi Tần Dục Thành bán nhà để mua tầng sáu à????

Cậu hoàn toàn không ngờ có biến như vậy, đứng tại chỗ ngây ra.

Liễu Cao Minh gật đầu chắc nịch: “Đúng rồi, tầng năm!”

Mục Mộc hoàn hồn, lắp bắp: “Không… không cân nhắc thêm chút nữa à?”

Liễu Cao Minh lắc đầu: “Không cân nhắc nữa. Khu này chỉ có hai căn đang bán thôi, một là tầng năm ở đây, một là tòa bên cạnh.”

Mục Mộc: ???

Tần Dục Thành không bán nhà?

Mục Mộc hóa đá.

Mục Mộc sắp nứt rồi.

Nếu Tần Dục Thành không bán nhà, thì trước khi ly hôn thành công, chẳng phải cậu sẽ phải ngày đêm đối mặt với ông tổ nhà mình sao??

Cậu hoàn toàn không cảm thấy mình có năng lực thoát khỏi Tần Dục Thành.

Đùa gì chứ, đó là nam chính đấy!

Tuy nhiên, cũng có thể vẫn chưa tới lúc bán thì sao?

Biết đâu Liễu Cao Minh là đại gia, mua tầng năm trước, sau lại gom thêm tầng sáu khi Tần Dục Thành bán thì sao?

Mục Mộc hít sâu một hơi, bình tĩnh lại, gật đầu với Liễu Cao Minh, lịch sự chúc mừng:

“Chúc mừng cậu mua được nhà, hoan nghênh.”

“Hê hê~” Liễu Cao Minh cười đến nheo cả mắt, thò tay vào túi lấy ra một tấm danh thiếp nhàu nát, “Đây là danh thiếp của em!”

“…Cảm ơn?” Mục Mộc theo phản xạ nhận lấy, thật sự không biết nên đối phó kiểu người như cậu ta thế nào, đành lựa chọn rút lui:

"Tôi về trước đây, còn phải nấu cơm.”

“Được được.” Liễu Cao Minh gật đầu liên tục, nhưng vừa thấy Mục Mộc quét mặt để vào cửa thì lại vội gọi giật lại, hỏi:

“Sau này em có thể tìm chị nếu có vấn đề được không ạ?”

Mục Mộc: “…”

Ờm, có vẻ không ổn lắm.

Vì có lẽ vấn đề của tôi còn nhiều hơn của cậu đó.

Nghĩ thế, Mục Mộc cực kỳ dứt khoát, nghiêm túc lắc đầu, rồi quay người đi thẳng vào tòa nhà.

Bị từ chối thẳng thừng, Liễu Cao Minh đứng đơ tại chỗ, sau đó quay phắt sang nhìn người môi giới:

“Tôi vừa bị từ chối á?? Tôi xấu lắm hả??"

Môi giới: “…”

Xấu thì không xấu, thậm chí còn có chút đẹp trai.

Liễu Cao Minh như thể trời sập xuống:

“Tôi mà cũng bị từ chối được á???"

Người môi giới cạn lời.

Phản ứng của Liễu Cao Minh quá rõ ràng? hoặc là cậu ta vốn chẳng thèm giấu, cả gương mặt như viết hẳn chữ “Tôi thích cô gái đó”.

Môi giới nhịn không được nhắc:

“Cậu Liễu, cô gái đó đã có chồng rồi.”

“Tôi biết mà.” Liễu Cao Minh chẳng để tâm, còn hớn hở khoa tay múa chân – “Nhưng mà chị ấy thật sự rất xinh, dáng người nhỏ nhắn đáng yêu nữa!”

Môi giới: “…”

Nói không ra lời.

“Nhưng người ta đã kết hôn rồi mà.” – Người môi giới lại lặp lại.

Liễu Cao Minh nhíu mày khó hiểu:

“Tôi biết mà.”

Cậu ta ngừng lại một chút, bỗng chốc hiểu ra điều gì, đập mạnh lên đùi:

“Cmn, chẳng lẽ anh tưởng tôi muốn làm trà xanh cướp người với chồng người ta?"

Môi giới: “?”

Không phải à?

“Thấp kém! Phàm tục!” Liễu Cao Minh mắng một câu – “Tôi chỉ là đang trân trọng cái đẹp của thế gian này thôi!”

Môi giới nửa tin nửa ngờ: “…Ra vậy.”

Liễu Cao Minh gật đầu chắc nịch, rồi kéo tay môi giới bước nhanh ra ngoài:

“Đi đi đi, nhanh liên lạc với chủ nhà ký hợp đồng, càng sớm càng tốt, mai tôi muốn chuyển vào luôn!”

Người môi giới suýt thì loạng choạng, nhưng nghĩ tới tiền thì vẫn cố nặn ra nụ cười tươi rói.

______

Ở trên tầng sáu, Tần Dục Thành đứng ngoài ban công, lặng lẽ theo dõi màn kịch nhỏ dưới lầu vừa kết thúc.

Dù không nghe rõ đoạn đầu vì khoảng cách xa, nhưng giọng đầy kinh ngạc của Liễu Cao Minh thì lọt vào tai anh không sót chữ nào.

Ánh mắt anh khóa chặt vào bóng dáng cam đỏ kia, rồi xoay người quay lại thư phòng.

Mục Mộc bước vào cửa, thay giày xong thì đem túi thực phẩm vào bếp. Vừa đặt xuống, cậu liếc nhìn tấm danh thiếp nhàu nhĩ trong tay.

Trên đó viết: Tập đoàn Liễu Khinh, cùng với tên và thông tin liên lạc của Liễu Cao Minh.

Không hề do dự, Mục Mộc lập tức đi tìm Tần Dục Thành.

Bây giờ cậu chỉ mong sao hai người này sớm ngày “bắt tay” với nhau, tốt nhất là để Tần Dục Thành bán luôn căn hộ tầng sáu trước khi Liễu Cao Minh kịp ký mua xong tầng dưới. Càng dây dưa càng dễ sinh biến.

Chỉ cần Tần Dục Thành bán nhà, cậu sẽ được tự do bay nhảy trong căn hộ giá rẻ!

Mục Mộc chờ mong từng ngày từng giờ, chỉ mong có được phút giây đó.

“Tần… Tần Dục Thành!” Mục Mộc vẫn chưa quen gọi tên anh, ló đầu vào thư phòng.

Tần Dục Thành ngẩng lên nhìn cậu.

“Lúc nãy tôi gặp Liễu Cao Minh dưới nhà, cậu ta đưa tôi danh thiếp.” – Mục Mộc giơ tấm danh thiếp lên, lắc lắc – “Tôi giữ cũng chẳng có ích gì, anh có cần không?”

Tần Dục Thành nhìn tấm danh thiếp trong tay Mục Mộc, không đoán ra được mục đích của màn kịch này.

Muốn thể hiện trung thành? Dâng lợi ích? Hay đang cố làm anh giảm phòng bị?

Vừa suy nghĩ, anh vừa đưa tay ra nhận.

Mục Mộc đi vào, đưa danh thiếp xong thì chẳng buồn nhìn quanh thư phòng, vừa thắt lại tóc vừa quay người đi thẳng ra bếp.

Tần Dục Thành cúi đầu nhìn tấm danh thiếp nhăn nheo, liếc qua tên công ty, rồi bật máy tính tra cứu về Liễu Cao Minh.

Cùng lúc đó, Mục Mộc vừa nấu ăn vừa cầu mong cho Tần Dục Thành sớm có kết nối với Liễu Cao Minh.

Cậu ước gì có thể ngay lập tức đập đầu hai người kia lại, bắt tay nhau, một người mua, một người bán, trả ngay cho cậu bầu trời tự do.

Không biết giờ thắp nhang khấn thần có còn kịp không, nhưng giờ chẳng còn đường lui, cứ xem như lấy cái chết cầu sinh đi!

______

Mục Mộc vừa lẩm bẩm trong lòng tên đủ mọi thần thánh lung tung, vừa nấu xong món bí đao xào thịt bằm và sườn xào chua ngọt, còn đem canh trứng cà chua đặt lên bàn.

Cậu còn bóc hai chiếc móng giò kho mua từ siêu thị, vừa hay mỗi người một cái.

Thêm món rau xà lách luộc, đủ thịt đủ rau, ai cũng có phần.

Mùa hè nóng nực, ăn món mặn mới thấy ngon miệng.

Mà thật ra mùa đông cũng nên ăn món đậm đà để dễ ăn cơm, có sức chống rét ~

Mục Mộc – tín đồ vị đậm, nói có sách, mách có chứng!

Bữa tối không giống sáng nay, lần này không chia phần riêng. Mục Mộc đành ngồi xuống đối diện Tần Dục Thành.

Tần Dục Thành vừa nhìn thấy mâm cơm trên bàn thì động tác ngồi cũng hơi khựng lại.

Anh nhớ khẩu vị Mục Mộc vốn thanh đạm, thích giữ nguyên vị của nguyên liệu. Ngược lại, anh thì thích ăn vị mặn.

Mà mâm cơm trước mặt… gần như toàn món đậm vị.

Mục Mộc chắc chỉ ăn chút canh và dĩa rau luộc.

Nói cách khác, đống còn lại đều là nấu riêng cho anh.

Tên tiểu lừa đảo này, đúng là dốc hết sức để lấy lòng!

Tần Dục Thành nghĩ thế, mặt không cảm xúc đưa tay ra, chưa kịp cầm bát thì đã thấy Mục Mộc gắp ngay một miếng móng giò bỏ vào bát mình.

Tần Dục Thành: "?”

???

Có gì đó sai sai.

Anh ngẩng đầu nhìn Mục Mộc.

Mục Mộc vừa gắp xong đã thấy hối hận.

Cậu cúi nhìn chiếc móng giò trong bát, nghiêm túc suy nghĩ về đề tài: Làm thế nào để gặm móng giò một cách tao nhã?

Cậu cảm thấy nguyên chủ chắc chắn là người hoàn hảo, mới có thể lừa được Tần Dục Thành lâu như thế.

Những kiểu như ăn đồ nướng ở vỉa hè dầu mỡ dính đầy miệng, hay ăn tôm hùm đất đến sưng môi, hoặc đứng giữa đường gặm chân gà móng giò, chắc chắn nguyên chủ không làm.

Thế nên câu hỏi đặt ra:

Làm sao để gặm hết cái móng giò này mà vẫn giữ được vẻ duyên dáng?

Mục Mộc nhíu chặt mày, nhìn chằm chằm cái móng giò trong bát như đang đối đầu với một kỳ thi đại học.

Tần Dục Thành nhìn Mục Mộc đang nghiêm túc đối đầu với cái móng giò như thể sắp ra trận, rồi thu lại ánh mắt.

Chắc là anh nghĩ nhiều quá.

Tên tiểu lừa đảo này nhìn kiểu gì cũng chỉ đang cố gắng chiều theo khẩu vị của anh, lấy lòng anh mà thôi.

Tần Dục Thành gắp một miếng sườn xào chua ngọt, thuận miệng nói:

“Liễu Cao Minh là cháu trai của Liễu Khinh.”

Mục Mộc ngơ ngác ngẩng đầu lên: “?”

Tần Dục Thành nhắc lại: “Liễu Khinh, người được mệnh danh là vua bất động sản tỉnh G.”

Mục Mộc không hiểu Tần Dục Thành nói chuyện này với mình làm gì, nhưng nam chính đã mở lời, cho dù chẳng rõ chuyện ra sao thì cậu vẫn phải phối hợp, gật đầu lấy lệ.

Tần Dục Thành quan sát biểu cảm của Mục Mộc.

Sau khi xác định trên mặt cậu ngoài ngơ ngác và mơ hồ thì chẳng còn gì khác, anh mới thu lại ánh nhìn, hỏi:

“Lúc nãy hai người nói gì dưới lầu?”

Mục Mộc ngồi thẳng dậy, vội vàng ám chỉ:

“Liễu Cao Minh nói muốn mua căn hộ tầng năm.”

Tần Dục Thành gật đầu: “Sau đó thì sao?”

Mục Mộc: ?

Anh trai à, anh bị gì thế?

Anh không muốn bán nhà à?

Khách tới tận cửa rồi, anh không thấy bỏ qua là đáng tiếc sao?

Mục Mộc cuống lên, tiếp tục ra hiệu:

“Hình như cậu ta còn định đặt cọc tại chỗ luôn.”

Là kiểu khách sộp trả tiền nhanh gọn dứt khoát đó, anh không động lòng sao?!

“Sau đó thì sao?” Tần Dục Thành lại gật đầu lần nữa, chờ Mục Mộc nhắc đến chuyện bị “từ chối”.

Trước khi sống lại, trên bề mặt thì Mục Mộc không dính dáng gì tới Liễu Cao Minh, nhưng thực chất thì ai biết được?

Anh muốn xác nhận xem Mục Mộc vừa rồi rốt cuộc là đã từ chối điều gì.

“…” Mục Mộc nhìn bộ dạng chẳng vội vã gì của Tần Dục Thành, khí thế vừa được thổi lên liền xẹp xuống.

“Sau đó thì…hết rồi.”

Tần Dục Thành thấy cậu không nói gì thêm, ngẩng đầu nhìn sang, phát hiện đĩa rau luộc vẫn nguyên xi không ai động tới, trong khi sườn chua ngọt với bí đao xào thịt bằm thì gần như sạch trơn.

Tần Dục Thành dừng tay.

Khoan, nãy giờ mình ăn nhiều vậy sao?

Anh liếc sang bát của Mục Mộc, toàn là mấy món đậm vị, dầu mỡ rõ rệt. Rõ ràng là cậu ăn không ít món mặn.

Ánh mắt Tần Dục Thành di chuyển qua lại giữa các đĩa thức ăn và Mục Mộc.

Không… hình như vẫn có gì đó—

Mục Mộc vốn có thói quen “quét sạch mâm cơm”.

Thấy Tần Dục Thành không đụng tới đĩa rau luộc, cậu dứt khoát kéo nó về phía mình, còn chuyển đống thịt cá còn dư sang chỗ anh.

Tuy cậu cũng chẳng thích rau, nhưng không được lãng phí lương thực!

Không sao hết, ăn hết đống rau này xong, cậu vẫn còn phần thưởng lớn, móng giò kho thơm lừng đang chờ.

Tạm thời chưa nghĩ ra cách ăn cho “thanh tao” thôi, chứ vẫn đáng mong đợi!

Mục Mộc tự an ủi mình, dũng cảm nhai lấy nhai để đĩa rau như thể đang gặm thành tích học tập.

Tần Dục Thành nhìn cảnh tượng đó, giữa hai chân mày thoáng nhíu lại.

Do mình nghĩ nhiều?

_____

Mọi người ủng hộ truyện bằng cách +1 follow và +1 tim cho truyện, cảm ơn mọi người rất nhiều, cứ mỗi 5fl mình sẽ up bonus thêm 1 chương trong ngày nha 🐽

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play