Sau một hồi lâu ngắm nhìn bầu trời sao kỳ dị, mộng ảo mà lại đẹp đến nao lòng ấy, Lão Thạch lúc này mới dần hoàn hồn trở lại.
Ông đưa tay sờ lên đôi mắt mình, cảm nhận được nhãn cầu đang chuyển động dưới mí mắt, rồi lại chạm đến yết hầu, đến xương quai xanh vẫn còn nguyên vẹn, và cả đôi tay khỏe khoắn, mạnh mẽ. Sau một lúc lâu im lặng, cuối cùng ông cũng bật cười thành tiếng.
Lão Thạch nói: “Thật không dám giấu gì ngài, ban đầu, tôi đã nghĩ ngài cho tôi dùng thuốc phiện.”
Giang Trầm Ý đứng bên cạnh, nghe người đàn ông nói vậy thì không khỏi giật giật khóe mắt vì quá đỗi bất ngờ, nhưng cậu cũng nhanh chóng lấy lại vẻ bình thản.
Giang Trầm Ý hỏi: “Anh cảm thấy chuyện này quá mức khó tin phải không?”
Thuốc mê hoặc có thể khiến con người mất đi lý trí, không phân biệt được hư và thực. Mà đối với một người đã bị tra tấn suốt một năm trời, việc cơ thể đột nhiên trở nên khỏe mạnh quả thực chẳng khác nào một giấc mơ. Chính vì hiểu rõ điều này, nên Giang Trầm Ý cũng không hề tức giận trước lời nói của ông.
Nhưng không tức giận không có nghĩa là lời nói của đối phương không hề mạo phạm!
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT