Từ thị trấn Long Nguyên đến thôn sơn cước nọ, Hoắc Vân Khê và Ô Đoàn chỉ mất chưa đầy nửa giờ đồng hồ.
Lúc này đang là hơn một giờ sáng, mọi người trong thôn đều đã chìm sâu vào giấc ngủ, cả thôn tối đen như mực, không một ánh đèn. Nếu Giang Trầm Ý có ở đây, hẳn cậu sẽ phát hiện ra đôi mắt Hoắc Vân Khê lúc này không còn là màu nâu đen như người thường nữa, mà đã chuyển thành màu bạc giống hệt chiếc lục lạc của y.
Ô Đoàn ngồi xổm bên chân y, chậm rãi liếm láp móng vuốt của mình.
“Meo ngào?” Cẩu nhân loại, ngươi gọi bổn miêu đến đây làm gì?
Hoắc Vân Khê một đôi mắt nhìn chằm chằm xuống thôn làng phía dưới, trong lòng không khỏi có chút tiếc nuối – đáng tiếc bản thân không thể giống như Giang Trầm Ý, có khả năng quan sát khí tức trên người người khác, nếu không việc tìm người lúc này đã thuận tiện hơn nhiều.
Có điều, dù không biết thuật vọng khí, y vẫn có những phương pháp khác để tìm ra người cần tìm.
Y đứng ở vị trí cao nhất, phóng tầm mắt bao quát thôn làng, ước chừng diện tích của thôn xong, y và Ô Đoàn liền chia làm hai hướng mà đi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT