Người có chứng khó ngủ buổi sáng mà bị đánh thức thì thật sự rất đáng sợ (dù thực ra vẫn chưa ngủ hẳn…).
Giang Trầm Ý làu bàu: "Tôi thật sự không thể cho nổ tung cái chỗ này được sao? Cùng lắm thì tôi dùng công đức để bảo vệ những nạn nhân ở tầng dưới cùng là được chứ gì!"
Hoắc Vân Khê nhìn Giang Trầm Ý đang trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê, rất bất đắc dĩ mà ấn cậu nằm lại xuống giường, sau đó lại đặt chiếc ô đen lên trên đỉnh đầu cậu: "Cậu cứ ngủ tiếp đi, tôi ra ngoài xem tình hình thế nào."
Dù sao thì Giang Trầm Ý trên chiếc du thuyền này cũng là một "kẻ không hộ khẩu", sẽ không có ai biết cậu đang ở trong phòng của y.
Đợi Hoắc Vân Khê đeo mặt nạ lên, giả vờ hoảng hốt thất thần lao ra ngoài xong, Giang Trầm Ý dựa vào mép giường, mơ màng sắp ngủ. Cuối cùng, vẫn không thể chống lại cơn buồn ngủ, cậu lại ngã vật ra giường.
Phía bên kia, sau khi Hoắc Vân Khê chạy ra đến hành lang, y đã ngửi thấy một mùi khói thuốc súng nồng nặc, xem ra du thuyền đã bị thứ gì đó tấn công.
Hoắc Vân Khê hơi khom lưng xuống, xé một mảnh vải từ quần áo của mình rồi dùng nước thấm ướt, che lấy miệng mũi. Giữa một đám người đang cuống quýt chạy trốn, y đã tìm được chính xác vị trí của Ôn Ngải.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT