Sau khi tiễn nhóm quân nhân đi được vài ngày, lại có một tốp người nữa tìm đến cửa siêu thị.
Nói cho đúng thì là ba nhóm người – một nhóm là người của quân đội, lũ lượt kéo đến đều là những người thân thể có khiếm khuyết; một nhóm bế theo con nhỏ, cảm giác như là bệnh nhân của bệnh viện Thủ đô hoặc bệnh viện nhi trước đó truyền tai nhau; nhóm cuối cùng là người do Cố Duyên dẫn tới, trong đó có cả thiên sư lẫn người thường.
Hoắc Vân Khê vừa mở cửa ra đã thấy một đám đông lúc nhúc, trong lòng thầm hít một hơi khí lạnh – may mà họ đều đến siêu thị, nếu không Giang Trầm Ý cứ mở cửa hai lần là lại ngất xỉu mất.
Chỉ là…
Y lướt nhìn đám người, trong đầu thoáng qua một ý nghĩ: Năm sáu mươi người thế này, e là cái sân này không chứa nổi.
May mà Cố Duyên và những người khác cũng nhìn ra sự khó xử của y, chỉ tay về phía mấy căn nhà mới sửa sang gần đó: “Tôi dẫn họ qua bên đó ngồi trước, các anh xong việc thì gọi tôi.”
“Những căn nhà này… đều là của anh à?” Giang Trầm Ý bất ngờ ló đầu ra từ sau lưng Hoắc Vân Khê.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play