Cả người chìm trong nước, Vưu Ngọc không biết phải làm sao theo bản năng giãy giụa bơi loạn xạ như chó. Chưa kịp điều chỉnh lại tư thế thì hai cánh tay đã bị ai đó kéo lên——

Đứng lên!!

Miệng mũi vừa ló ra khỏi mặt nước, một luồng không khí tràn vào phổi. 

Vưu Ngọc ho sặc sụa đến mức nước mắt cũng trào ra. Chờ cậu bình tĩnh lại thì mới nhận ra bản thân đang ngồi trên một con thuyền gỗ nhỏ. Vừa định mở miệng từ chối, lại vô thức hít sâu một hơi.

Không dám mở mắt, hy vọng chỉ là ảo giác của bản thân.

Trước mũi thuyền, một con gấu trúc với bộ lông đen trắng quen thuộc, chẳng biết con ngươi nằm ở đâu nhưng rõ ràng là nó đang nhìn chằm chằm vào cậu!

Người cùng gấu nhìn nhau vài giây, gấu trúc cũng chỉ ngồi yên trên tay còn cầm mái chèo nhẹ nhàng đong đưa, thuyền nhỏ cứ thế bị đẩy ra theo làn sóng. Con thuyền bị đong đưa khiến Vưu Ngọc sững sờ, lẩm bẩm: “Trời ơi, chắc não mình bị ngâm nước nhiều quá rồi”

Này có gì hợp lý hả?

“Đừng sợ, cậu không nhìn lầm đâu.”

Bên cạnh đột nhiên truyền đến một giọng nói, Vưu Ngọc quay đầu nhìn liền phát hiện xung quanh còn có mấy con thuyền gỗ giống vậy, chiếc có người chiếc không có người nhưng trên mỗi con thuyền gỗ đó đều có một con gấu cầm mái chèo.

Mà chiếc thuyền gỗ gần cậu nhất được một câu gấu đen, trên chiếc thuyền còn có người phụ nữ tóc đỏ vừa nãy mới nói chuyện với cậu.Tóc người phụ nữ ướt đẫm dính chặt trên má, mặc dù trên người khoác chiếc thảm lông nhưng vẫn bị lạnh đến run cầm cập, nhìn qua còn chật vật hơn cả Vưu Ngọc.

"Có một thảm lông trong cái rương ở giữa thuyền, cậu có thể dùng nó để sưởi ấm." Cô cất tiếng nói, giọng run rẩy vì lạnh “Nếu cậu không muốn vừa mới bắt đầu phó bản đã bị chết vì lạnh.”

Vưu Ngọc nghe vậy vội vã cởi chiếc áo lông đang bị ướt, lấy chiếc thảm lông khô ráo mềm mại từ trong rương khoác lên người. Lúc này cậu mới cảm nhận được ấm áp không khỏi thở phào một hơi rồi cậu quay sang nhìn về phía cô nàng nói lời cảm ơn.

"Không cần cảm ơn." Người phụ nữ nhìn chằm chằm Vưu Ngọc đánh giá một hồi hỏi: “Cậu lần đầu tiên tới đây sao?”

Vưu Ngọc gật đầu, cau mày hỏi: “Rốt cuộc đây là đâu? Hệ thống chỉ nói đây là một trò chơi vượt ải”

"Trò chơi? Có trò chơi nào mà thua là phải chết hả?" Gã béo ở một chiếc thuyền gỗ xa hơn một chút nghe Vưu Ngọc nói liền nổi đóa lên, hắn ta như thể nhớ ra chuyện gì kinh khủng lắm, các ngón tay bấu chặt vào bản thân, dùng sức cào cấu “Đây không phải trò chơi, đây là địa ngục! Tôi phải về nhà!”

Vưu Ngọc thấy cảm xúc gã béo không ổn định, lập tức câm miệng không nói tiếp nữa.

Ngay lúc mà gã béo đang phát điên, lại có một đôi nam nữ từ trên trời rơi xuống biển, sau đó được con gấu ở mũi thuyền vớt lên. Vưu Ngọc trợn tròn mắt nhìn, quay đầu nhìn về phía con gấu trúc ở đầu thuyền hỏi: “Vừa rồi là mày cứu tao sao?”

Gấu trúc nhìn cậu không nói lời nào.

Vưu Ngọc: “Cảm ơn mày, mày là một con gấu tốt.”

Con gấu trúc gãi gãi đầu, cũng không biết nó nghe có hiểu hay không nhưng vẫn như cũ không nói một lời, mà bên kia người phụ nữ lại mở miệng nói: “Trừ khi có liên quan đến trò chơi, trước khi bắt đầu phó bản các NPC sẽ không cùng cậu nói chuyện, đừng lãng phí sức lực.”

Vưu Ngọc: “Làm người phải có phép tắc.”

Người phụ nữ:…

Cô đang tính giới thiệu bản thân, liền bị xúc tua lấp ló ở cổ áo của Vưu Ngọc thu hút, người phụ nữ lập tức hỏi: “Bên trong quần áo của cậu là cái gì vậy?”

Vưu Ngọc nghe vậy liền cảm giác yết hầu có chút ngứa lập tức đưa tay lên sờ, cậu nhanh chóng ném con bạch tuộc đang bò trên cổ, nhưng bạch tuộc cứ dính cứng ngắt trên tay cậu, bị ném vài cái cũng không bị văng đi.

"Làm sao lại có một con bạch tuộc trên người cậu?" Người phụ nữ hỏi.

"Bởi vì tôi bán mực nướng." Vưu Ngọc nắm lấy xúc tua của bạch tuộc, cố sức kéo nó ra nhưng ngón tay lại bị siết đến đau nhói.

Người phụ nữ sửng sốt: “A? Có quan hệ gì sao?”

Nhưng Vưu Ngọc không có hơi đâu để ý tới cô, con bạch tuộc cứ siết chặt ở trên tay, kéo thế nào cũng không ném nó đi được, ngược lại thuyền gỗ bởi vì động tác của Vưu Ngọc mà lắc lư. Ngay lúc thuyền sắp lật, con gấu trúc ở mũi thuyền đột nhiên gầm lên một tiếng cảnh báo.

Vưu Ngọc dừng động tác không dám động đậy.

Thuyền dần dần ổn định, gấu trúc cũng ngậm miệng lại trở về trạng thái yên tĩnh như lúc nãy,

Vưu Ngọc gắt gao nhìn con bạch tuộc vẫn dính trên bàn tay, lại phát hiện nó cũng đang nhìn mình, sau đó nó giơ một cái xúc tua lên, nhẹ nhàng sờ sờ mu bàn tay của Vưu Ngọc.

Như là an ủi, lại như ảo giác.

Người phụ nữ thấy Vưu Ngọc đột nhiên im lặng, tiếp tục hỏi: “Trai đẹp, vẫn ổn chứ.”

Vưu Ngọc nhìn con bạch tuộc đang chậm rãi bò vào tay áo mình, chớp chớp mắt. Cậu vừa định trả lời người phụ nữ thì bất ngờ một tiếng nổ bọt nước vang lên bên canh, nước lạnh bắn tung tóe lên mặt cậu.

Lại có hai người từ trên trời rơi xuống, trong đó vẫn còn có người đang đi xe đạp công cộng, cứ thế người cùng xe đạp trực tiếp chìm xuống nước.

Hai người lần lượt được gấu vớt lên thuyền, người đi xe đạp thì được gấu Bắc Cực vớt và người còn lại là gấu nâu, đám gấu ngồi ở mũi thuyền đều đồng loạt đứng dậy, bắt đầu chèo thuyền, trăm miệng như một đều thốt ra tiếng người ——

“Người chơi đã đến đủ, trò chơi bắt đầu.”

Mười con thuyền bắt đầu di chuyển đến gần bờ, người phụ nữ theo bản nặng nắm chặt thanh đao trong tay, nhưng quay đàu lại thấy Vưu Ngọc giơ dị động lên chụp con gấu trúc ở đầu thuyền.

Người phụ nữ:…

Người phụ nữ: “Cậu đang làm cái quỷ gì vậy?”

Vưu Ngọc: “Chụp gấu trúc chèo thuyền, lưu lại những kỷ niệm đẹp đẽ trong cuộc sống ở mọi nơi.”

Quốc bảo mở miệng nói chuyện còn chèo thuyền chở mình, nói ra ai tin cha! Nếu không chụp được, Vưu Ngọc có thể hận mình đến chết.

Thuyền gỗ đã nhanh chóng cập bờ, một căn nhà gỗ bên cạnh còn có một đám lửa trại lớn hiện ra trước mắt. Những người quấn thảm lông được đám gấu dẫn đường, ngồi quây quần bên đống lửa.

Trong khi đó, những con gấu chèo thuyền lại ngồi xuống phía sau mỗi người, cái bóng khổng lồ của chúng tựa đám mây đen chết chọc bao trùm lên nhưng người chơi phía trước. Dù ánh lửa có bập bùng trên gương mặt tái nhợt của họ, cũng chẳng mang chút hơi ấm nào.

Mọi người ngồi xuống một lúc, cửa nhà gỗ bị mở ra, một người đàn ông râu quai nón mặc đồ giống Eskimo bước ra. Hắn ta bưng nước ấm đến cho từng người nhưng tất cả đều hiểu ý nhau chỉ cầm chứ không uống.

 Người đàn ông cũng không ngại, hắn cười vươn tay nói: “Hoan nghênh mọi người, đường xá xa xôi mà vẫn đến làm khách của tôi, tôi tên là Đạo Sâm. Chào mừng các vị đi vào đất hoang chim không thèm ỉa này, tiếp theo tôi sẽ giới thiệu quy tắc của trò chơi.”

Đạo Sâm kéo ra một cái rổ trong góc, phát cho mỗi người một cái cần câu và túi lưới. Vưu Ngọc nhận lấy cần câu kiểm tra một lượt, rồi xác định nó chỉ là một khúc gỗ buộc một sợi dây.

Có thể nói, đây là kiểu cần câu cho có tượng trưng.

Đạo Sâm giải thích: “Quy tắc rất đơn giản, mỗi ngày mọi người có nửa ngày để ra biển câu cá. Câu được cá thì cho gấu ăn, đến khi nào gấu no căng bụng thì thôi, như vậy các vị đã an toàn qua được một ngày.”

"Nếu gấu không no thì sao?" Có một người đàn ông trung niên đẩy mắt kính hỏi.

Đạo Sâm nghe vậy thì cười, ném cá cho con gấu đen ở gần mình nhất: “Gấu không no? Làm sao gấu lại không no? Không phải các vị cũng có rất nhiều thịt sao?”

Trong lúc nhất thời mọi người đều rơi vào im lặng, chỉ nghe thấy tiếng que diêm cháy tách tách và tiếng thông báo hoàn thành ghi hình.

Vưu Ngọc thấy mọi người đều dồn ánh mắt về phía mình, theo phản xạ hỏi: “Chẳng lẽ ở đây cấm quay chụp sao?”

Thấy không có ai trả lời, Vưu Ngọc cảm thấy xấu hổ, lập tức cúi đầu chơi điện thoại mặc kệ mấy ánh mắt kia.

Bên ngoài mặc dù không nói lời nào, mà trong lòng lại nói không ngừng. Bạch tuộc bị tiếng lòng của Vưu Ngọc bao vây, nó lại cố gắng duỗi một cái xúc tua gãi gãi lòng bàn tay của cậu, sau đó chậm rãi cuốn lấy ngón út của Vưu Ngọc.

Vưu Ngọc sửng sốt một chút, nhận ra động tác này chắc chắn không phải trùng hợp mà một con bạch tuộc có thể làm được.

Cậu nhìn vào đôi mắt của nó, đây rõ ràng là đang suy tư gì đó, sau đó cậu mạnh dạng đoán rằng——

Thứ này chẳng lẽ là một con robot siêu cao cấp được nguy trang thành bạch tuộc sao?

Bạch tuộc:…

Bạch tuộc lặng lẽ thu lại xúc tua, nằm bất động trên cổ Vưu Ngọc.

Về nhà đi, về nhà hết đi.

Sự im lặng kì lạ rất nhanh bị chuông xe đạp phá vỡ. Cậu học sinh cấp hai đeo kính mang theo chiếc xe đạp công cộng màu vàng từ trên trời rơi xuống, không nhịn được hỏi: “Vậy...vậy có phải tôi không cần đi học nữa đúng không?”

Mọi người:…

Một người nam nhân thân thể teo tóp, trên người còn mặc đồ bệnh nhân buồn bã nói: “Không cần đi học, qua mấy ngày sau là được đi viếng mộ của bản thân rồi.”

Người phụ nữ tóc đỏ nhìn hắn ta một cái, sau đó quay qua hỏi Đạo Sâm: “Làm sao để chúng tôi vượt qua phó bản này?”

"Bảy ngày, các người chỉ cần cố gắng sống quá bảy ngày được tính là qua ải." Đạo Sâm cười hả hả, “Thế nào? Có phải rất đơn giản không? Hơn nữa bảy ngày này các vị cho gấu ăn no rồi, nếu dư có các người cũng có thể ăn, nhà gỗ của tôi cũng nhường cho mọi người nghỉ ngơi, nơi này rất an toàn, sẽ không có ai quấy rối đến các vị.”

Hắn đột nhiên trầm giọng, vươn một tay nói: “Nhưng tôi phải nhắc nhở mọi người một điều, buổi tối tốt nhất đừng ra khỏi cửa.”

Đạo Sâm nói xong lại cười ha hả, người phụ nữ tóc đỏ mở miệng hỏi: “Ngoài cá biển chúng tôi còn có thể ăn món khác không?”

"Cái gì cũng ăn được, chỉ cần là đồ các vị bắt được đều có thể." Đạo Sâm đảo mắt nhìn quanh những người ngồi đây, rồi buồn bã nói: “Nếu như các người không quá kén chọn.”

Người phụ nữ nghe vậy cũng không có gì là sợ hãi, ngược lại còn rất hứng thú đánh giá Đạo Sâm: “Ý của ông là thế nào?”

Đạo Sâm cứng đờ nhìn chằm chằm người phụ nữ một lúc lâu không nói chuyện, qua vài giây mới cười lớn trực tiếp bỏ qua đề tài này. Lúc này một cô gái tóc xoăn đong đưa cần cần câu trên tay nói: “Có mồi mới có thể câu cá, mồi câu ở đâu?”

"Tự tìm, tôi đã cho mọi người cần câu, chẳng lẽ còn muốn tôi cho các vị mồi câu?" Đạo Sâm lạnh lùng nói.

Cô nàng truy hỏi: “Tìm thế nào?”

Đạo Sâm: “Chuyện này còn cần tôi nói sao? Hay là tôi trực tiếp cho các người qua cửa luôn nhé.”

Nghe thấy câu trả lời, cô nàng lập tức nhíu mày, mỏ giật giật, tỏ vẻ muốn đánh hắn nhưng Đạo Sâm vội nói thêm: “Các vị bắt được loại cá nào thì ăn loại cá đó.”

Lúc này, cô gái nhíu mày im lặng, bầu không khí lại trở nên trầm mặc.

Ngọn lửa trại bập bùng, hắt lên những biểu cảm khác nhau: kẻ im lặng, kẻ hoang mang, lại có kẻ sợ hãi. Đạo Sâm thu hết tất cả vào đáy mắt, tỏ vẻ vô cùng hài lòng với những phản ứng này.

Hắn nở một nụ cười tươi, mở lời: “Nhanh lên nào các bạn, nếu có vấn đề gì cứ việc hỏi tôi, chỉ cần tôi biết tôi sẽ nói cho các bạn.”

Lúc này, Vưu Ngọc đột nhiên giơ tay: “Tôi có một câu hỏi.”

Đạo Sâm nhìn cậu: “Cậu hỏi đi.”

Vưu Ngọc: “Anh thích ba hay mẹ hơn?”

 Đạo Sâm:...?

_______________________

Editor: huhu có nhiều đoạn so với bên raw nhưng vẫn khó hiểu 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play