Đôi mắt Quý Nguyệt hồng hồng mà nhìn Quý Lẫm một cái, không nói lời nào, xoay người bước đi.
Cha mẹ Quý đều nói Quý Lẫm thật sự quá mức không hiểu chuyện, không ai sẽ cùng em gái nói như vậy “Con nhóc này thật xấu”.. Quý Lẫm thấy Quý Nguyệt đối anh hờ hững, anh cũng có chút không vui, anh đem máy chơi game trên tay ném xuống đất, nghiến răng nói: “Con không nói sai, em ấy chính là xấu!”
Cho đến lúc ăn cơm, thời điểm người một nhà ở chung, Quý Nguyệt cũng không nhìn Quý Lẫm lần nào. Quý Lẫm thường thường ngước mắt nhìn Quý Nguyệt, sắc mặt cũng có chút khó coi, cuối cùng, anh hừ một tiếng, ném xuống dao nĩa, quay người lên lầu.
Quý Nguyệt đã quyết định đời này sẽ không lại tiếp cận Quý Lẫm, cô nói được thì làm được. Cũng không phải hận Quý Lẫm, mà là muốn cứu vớt số phận cô và Quý Lẫm.
Cô không cùng Quý Lẫm đi học, không gọi anh thức dậy, không giúp đỡ ngăn cha Quý đánh Quý Lẫm. Cô coi Quý Lẫm xem như không khí, Quý Lẫm cũng coi cô xem như không khí. Cho dù hai người bọn họ cùng ở chung phòng tắm, cùng nhìn gương đánh răng, bọn họ cũng sẽ không để ý đối phương.
Qua khoảng một tháng, Quý Lẫm nhịn không được bùng nổ tức giận, anh kéo tay Quý Nguyệt, đem Quý Nguyệt kéo đến phòng anh, nghiến răng nói: “Em nhỏ mọn như vậy, không phải chỉ là nói em xấu sao? Trong mắt anh, con gái đều lớn lên xấu, anh cũng không phải nhằm vào em!”
Quý Nguyệt không để ý anh, lãnh đạm mà xoay người rời đi. Thời điểm rời khỏi, cô nghe được phía sau truyền đến tiếng đồ vật bị ném. Từ nhỏ đến lớn, Quý Lẫm đều là đứa trẻ hư, cô đã thói quen khi anh mỗi lần thẹn quá hóa giận mà ném ngã đồ vật.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT