Lê Đàn lấy danh nghĩa là giáo viên của trường đến nhà Khâu Đằng Phi. Khâu Đằng Phi là con một, sự ra đi đột ngột của hắn giáng một đòn tâm lý nặng nề lên cả gia đình.
"Mẹ thằng bé đau lòng quá độ nên đang nằm nghỉ ngơi, cảm ơn thầy đã bớt chút thời gian đến thăm," Ba Khâu tiếp đón Lê Đàn với vẻ mặt mệt mỏi và ưu sầu rõ rệt. Mái tóc mai của ông đã điểm bạc, giữa đôi lông mày hằn sâu những nếp nhăn của sự khổ sở.
"Người đã mất rồi, người còn sống phải biết giữ gìn sức khỏe," Lê Đàn nói, giọng điệu trầm ấm mang theo sự đồng cảm. Hắn khẽ quan sát xung quanh phòng khách một chút, rồi lịch sự hỏi: "Tôi có thể xem phòng của Khâu học sinh được không?"
Ba Khâu đứng dậy, khẽ gật đầu dẫn đường: "Mời thầy đi theo tôi."
Phòng của Khâu Đằng Phi ở trên lầu hai. Cũng giống như phòng của bao nam sinh bình thường khác, trên tường dán đầy những poster về biển cả và những vì sao lấp lánh, trên bàn học còn bày một bộ trò chơi điện tử vẫn còn nguyên hộp. Lê Đàn khẽ liếc nhìn chiếc kệ sách trống không nằm bên cạnh bàn học, tò mò hỏi: "Chỗ này trước đây để những gì vậy?"
Ba Khâu khẽ thở dài đáp: "Ban đầu chỗ này để mấy cái mô hình mà thằng bé thích sưu tầm, nhưng mấy hôm trước thằng nhóc hàng xóm sang chơi không cẩn thận làm đổ, cái kệ sách bị sập, mấy cái mô hình vỡ tan tành hết cả nên đành phải cất đi rồi."
Lê Đàn khẽ "ừ" một tiếng, tỏ vẻ đã hiểu, sau đó hắn nhẹ nhàng chuyển chủ đề sang Tiêu Ức Minh: "Khi còn sống, Đằng Phi có bao giờ nhắc đến Tiêu Ức Minh với bác không?"
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT