0️⃣6️⃣ Chương 6.
Tiêu Vu thẹn quá hóa giận, nắm chặt nắm đấm chuẩn bị công kích Tu Đình Vân.
Tu Đình Vân nhẹ nhàng xoay tay, bắt lấy cổ tay hắn ta, tay kia nắm chặt sau cổ áo, mạnh mẽ ấn Tiêu Vu vào tường: “Anh đánh không lại tôi, tốt nhất dừng tay ở đây, nếu không khi người khác nghe thấy tiếng động sẽ đến vây xem, lúc đó anh sẽ chẳng còn chút thể diện nào đâu!”
Tiêu Vu tức giận đến mức mặt đỏ bừng, cắn răng nhịn đau, thu lại sức lực toàn thân.
Tu Đình Vân buông tay, lùi lại phía sau, để Tiêu Vu giận dữ bỏ đi.
Trong nguyên tác, Tiêu Vu là một nhân vật pháo hôi qua đường. Cha hắn ta là cấp dưới của Quan Đồ, mà Quan Đồ là cha của Quang Khê. Ông ta làm việc ở khu vực gần tuyến hàng không giữa các tinh tế, chuyên buôn lậu, kiếm lợi từ đó.
Lần này Tiêu Vu nóng lòng muốn lôi kéo Quan Khê vì lý do cha hắn ta bị kẻ thù để mắt tới, muốn lợi dụng tội nhận hối lộ để hạ bệ cha hắn ta. Tiêu Vu hy vọng có thể dựa vào nhà họ Quan, một gia tộc lớn, để giải quyết vấn đề này.
Trong truyện gốc, Tiêu Vu không thành công. Cha hắn ta bị kết tội, Tiêu Vu mất đi cuộc sống vinh hoa phú quý.
Mười mấy năm sau, trong một lần làm việc trên đường, Tiêu Vu phát hiện ra Quan Khê đang nghèo túng, sinh ra ý định quấy rối. Nhưng tiếc là, nam chính Tu Uẩn phát hiện và lập mưu bắt hắn ta nhốt vào một căn phòng bỏ hoang. Tin tức tố bùng nổ, cuối cùng Tiêu Vu chết vì tinh thần lực bị tổn hại nặng nề.
Với kiểu nhân vật pháo hôi rõ ràng như vậy, Tu Đình Vân không muốn tốn thời gian vào, ngược lại, tuyến hàng không kia lại là chứng cứ quan trọng cho việc tố giác thế gia phạm tội sau này.
Bên kia, Quan Khê bước vào tầng một, tìm thấy bạn tốt Đồng Nhiễm đang trò chuyện vui vẻ với nhóm người.
Đồng Nhiễm đang cùng một Alpha mà mình hâm mộ nói chuyện say sưa, thấy Quan Khê xuống lầu, đành phải tạm biệt Alpha và xin lỗi rời đi.
"Quan Khê, sao thế?" Đồng Nhiễm kéo Quan Khê ngồi xuống một góc nghỉ ngơi gần đó.
Quan Khê nhìn vẻ mặt ngây thơ của bạn mình, không nhịn được mà chế giễu: “Đừng nói nữa, tôi giờ thật sự nghi ngờ mạch não và đại tràng của Alpha bị đảo ngược lại với nhau.”
Đồng Nhiễm nghe vậy thì phun nước ra, Quan Khê ghét bỏ đưa cho hắn một tờ khăn giấy.
“Khê Khê, cậu nói nhỏ thôi, cậu là bông hoa của học viện nghệ thuật đấy, nói kiểu này sẽ làm Alpha vỡ mộng đấy.”
Nhiễm Nhiễm là người tốt về mọi mặt, nói trừ việc cậu ta là người yêu đương mù quáng quá!
Lần này Quan Khê đến tham gia buổi tụ hội nhàm chán này là vì Đồng Nhiễm, người đã mời bằng tất cả sự chân thành. Sau khi bạn tốt kiên quyết yêu cầu, Quan Khê mới đồng ý xuất hiện.
"Thôi đi, Đồng Nhiễm, đừng nghĩ về A suốt như thế!" Quan Khê thực sự muốn đánh thức người bạn đang quá mê đắm vào tình yêu này, sợ rằng một ngày nào đó cậu ta sẽ bị một Alpha tồi tệ gài bẫy.
“Cậu biết Tiêu Vu lúc nãy muốn làm gì không? Hắn ta ở nơi công cộng phát tán tin tức tố, muốn khiến tôi mất kiểm soát, động dục. Đó là bản tính của Alpha, trong đầu bọn họ chỉ có một thứ, đó là cưỡng chế đánh dấu!”
Đồng Nhiễm giật mình, ôm lấy bạn mình, đánh giá từ trên xuống dưới, rồi mới nhận ra đối phương đang ở chỗ này trêu chọc cậu ta, rõ ràng là đã thoát thân bình an. Lúc này, Đồng Nhiễm mới buông Quan Khê ra, phẫn nộ nói: “Cậu báo nguy chưa, làm cho Tiêu Vu cái tên cặn bã đó ngồi tù đi!”
“Không có, hắn ta không thể thực hiện được, dù có báo nguy thì chỉ vài ngày thôi, cha và anh trai tôi đều đã biết chuyện rồi, sẽ cho hắn ta một bài học không thể quên!”
“Đúng vậy, để cha cậu không tha cho tên khốn Tiêu Vu đó!”
Sau một hồi nói chuyện, thiết bị đầu cuối của Quan Khê reo lên, “Anh trai đến đón tôi rồi, Đồng Nhiễm, tôi đi trước đây.”
Đồng Nhiễm nhìn cậu không muốn rời đi, “Đã biết rồi, cậu đi đi, tôi là vai chính đấy.”
Quan Khê nhìn cậu ta vẻ mặt uể oải, không nhịn được mà trêu: “Kiềm chế một chút, đừng để bị tra Alpha lừa.”
“Biết rồi!”
Để tránh gặp phải Alpha nhiệt tình tiếp cận, Quan Khê rời khỏi đại sảnh qua cửa hông.
Tu Đình Vân, sau khi gặp Quan Khê, không định ở lại lâu trong hội bạn bè nữa, liền qua cửa hông rời đi. Đi được một đoạn, hắn chợt nghĩ mình chưa chào hai người bạn cùng phòng, liền quay lại.
Hai người vừa vặn gặp nhau ở hành lang, sắc mặt Quan Khê sa sầm, chuẩn bị đi vòng qua tên Alpha này.
Tu Đình Vân nhìn thấy Omega đối diện, sắc mặt hơi cứng lại, nghiêng người nhường đường, trong lòng thầm nghĩ: Có vẻ như lần gặp mặt đầu tiên đã bị hỏng rồi.
Ban đầu cậu nghĩ Alpha này sẽ ngừng lại và nói vài câu vô nghĩa, nhưng không ngờ đối phương chỉ im lặng tránh đi. Khi Quan Khê đi đến cuối hành lang, quay lại nhìn, thì thấy Alpha đã quay người vào đại sảnh.
Bữa tiệc vẫn còn náo nhiệt, Tu Đình Vân tìm được Hứa Chấn Lâm đang buồn bực ở một góc phòng.
“Thế nào, ở đây làm gì mà đứng ngẩn ra thế, sao không chủ động hành động?”
A Lâm nhìn thấy Tu Đình Vân, như thấy được cứu tinh, lao đến: “Đình Vân, cuối cùng cậu cũng đến, tên Dư Châu kia không có nghĩa khí, bỏ mặc tôi một mình chạy mất!”
Thấy A Lâm đột nhiên hăng hái, Tu Đình Vân hiểu ngay, đây là kiểu người hay khoác lác nhưng khi đến hiện trường lại ngượng ngùng không dám nói gì.
Bị Dư Châu bỏ lại, A Lâm chỉ có thể ngơ ngác ngồi ở góc phòng, không dám chủ động bắt chuyện. Chẳng trách trong nguyên tác A Lâm mãi vẫn độc thân.
Tu Đình Vân thầm suy nghĩ, bây giờ rốt cuộc hắn có thể giúp đỡ, làm sao có thể để A Lâm cả đời độc thân được!
Hắn vòng tay qua vai A Lâm, cùng nhau đi về phía giữa sân, nói đùa: “Không thể ngờ, A Lâm trước mặt Omega lại là một người nhút nhát như vậy!”
Mặc dù bị lực cánh tay của Tu Đình Vân từ bốn phía áp chế, nhưng Hứa Chấn Lâm vẫn mạnh miệng: “Nào có, đừng có nói bậy. chỉ là tạm thời không gặp được người hợp gu thôi!”
"Đúngng đúng đúng..." Mặt của A Lâm đã đỏ bừng, nếu nói thêm nữa sẽ chắc cậu ta sẽ chạy mất, Tu Đình Vân đành phải phụ họa.
Dù sao thì, Tu Đình Vân cũng đã có kinh nghiệm sống trong kiếp trước, là một người đàn ông trung niên ngoài 30 tuổi, tuy chưa yêu đương bao giờ, nhưng lại rất có khả năng nhìn nhận anh em, và hiện giờ hắn đã kéo Hứa Chấn Lâm ngồi vào chiếc bàn dài nơi những tiền bối Alpha và Omega đang trò chuyện.
Tu Đình Vân ngồi xuống cạnh một Alpha, rồi bố trí A Lâm ngồi bên cạnh Omega.
Ngay lập tức, một Alpha nhận ra hắn và nhiệt tình bắt chuyện, nhiệt tình thảo luận về việc chiến đấu.
Hai người đang sôi nổi thảo luận, trong khi đó, một Alpha tên là Tiêu Dương ngồi ở bên kia gõ gõ Tiêu Đình Vân: “A, lại là tên cặn bã kia, quả thật, đẹp trai là có thể lừa được Omega.”
Tu Đình Vân liếc nhìn qua, thấy một Alpha đẹp trai mặc quần áo tinh tế thời trang, đang nhỏ giọng trò chuyện với một Omega, không biết nói gì mà khiến Omega bật cười.
Nội tâm của một sắt thép thẳng nam đang chửi thầm: Đúng là hoa hoa công tử.
"Người này có phải là học sinh trường mình không?" Tu Đình Vân hỏi.
Tiêu Dương lắc đầu: “Không phải, không biết hắn ta vào bằng cách nào, tôi và Đại Hà đã gặp hắn ta vài lần, mỗi lần đều đi cùng một Omega khác nhau.”
Bên cạnh Tiêu Dương có người cảm thán: “Lại thêm một Omega ngây thơ bị lừa!”
A Lâm lo lắng: “Chúng ta có nên nhắc nhở một chút không?”
Tiêu Dương và những người khác đều cười: “Lần trước trong đội chúng tôi cũng có một Omega như vậy, đoán xem chuyện gì xảy ra?”
A Lâm nhìn mọi người cười, thắc mắc: “Chuyện gì vậy?”
" Alpha đó diễn xuất còn giỏi hơn cả ảnh đế, lúc nào cũng nói 'em không xứng với anh', khiến Omega mắng bạn của tôi, nói không có bằng chứng mà bôi nhọ danh dự của hắn ta.”
“Chúng tôi chỉ nhìn thấy Alpha này tiếp cận những Omega khác, nhưng không có bằng chứng hắn ta ngoại tình mà!”
"Những người trung thực không giỏi ăn nói, nên khi tranh luận thì không thể thắng nổi!" Mọi người lại một phen cảm thán.
Tu Đình Vân liếc nhìn qua, không quá chú ý, những tranh cãi về tình cảm không phải là mục tiêu của hắn.
Những người khác cũng không còn nhắc đến Alpha kia, mà tiếp tục trò chuyện vui vẻ với nhau.