0️⃣3️⃣ Chương 3. 

 

 

Tu Đình Vân hoàn toàn khinh thường cái gọi là "lòng tự tôn" của nguyên chủ.

Không đi đối chất với đám người lắm mồm kia, ngược lại còn đổ hết lỗi lên đầu người nhà.

Còn về thái độ của người nhà họ Quan, Tu Đình Vân hoàn toàn hiểu được.

Nếu con gái mình còn chưa tốt nghiệp đại học mà đã mang thai, thì vào ngày con rể tới nhà ra mắt, hắn nhất định sẽ đập gãy chân thằng đó!

Huống chi, tên đó còn luôn giả vờ cao quý, ngày nào cũng bày ra cái vẻ “ta bị quyền thế ép buộc”!

Sau khi chỉnh lý xong toàn bộ cốt truyện, Tu Đình Vân bắt đầu nghiên cứu hệ thống: “187, ngươi biết kỹ thuật hacker không? Hay là có trung tâm hiệu ứng đặc biệt không?”

Theo như mô tả của Tiểu Phái về các hệ thống nhỏ trong tiểu thuyết, thì chúng thường có thần thông, có thể bán hàng hiếm, tăng cường thể năng và sức chiến đấu, hỗ trợ nghe lén, theo dõi, v.v…

187: (biểu cảm chấm hỏi)

187: Ký chủ à, ngài đang nằm mơ giữa ban ngày đấy hả? Hệ thống ta tuân thủ nghiêm ngặt pháp tắc luân hồi, tuyệt đối không được phép sử dụng lực lượng vượt giới hạn trong tiểu thế giới này. Hơn nữa, ngài đâu phải vai chính, đừng có mơ!

Tu Đình Vân chọt chọt vào giao diện hệ thống, cười lạnh: “Vậy tức là ngươi hoàn toàn vô dụng, chỉ giỏi nói nhảm thôi hả?”

187 im bặt, đóng cửa sổ bật lên.

Tu Đình Vân tiếp tục chọc vào thiết bị đầu cuối, không chỉ vô dụng, mà còn có tính khí như trẻ con nữa.

Thôi vậy, trước tiên hắn phải nghĩ cách thoát khỏi những thế gia này trước khi đứa con bất hiếu của hắn sinh ra đã! Có khi vậy thì khỏi cần sinh con nữa cũng được?

Tu Đình Vân mở trình duyệt thường dùng của nguyên chủ, truy cập vào khu quân sự.

Ngay đầu giao diện là một tiêu đề đang hot nhấp nháy liên tục: “Ánh sáng dân thường khinh thường học tra, ngược lại bị đánh nhập viện...”

Video được cắt ghép kỹ lưỡng, đoạn Tu Đình Vân mỉa mai thành tích kém của Lưu Thương bị trích ra, tiếp theo là vài cảnh giao đấu bằng cơ giáp, cuối cùng là hình ảnh Tu Đình Vân bị nâng lên cáng đưa vào xe cấp cứu.

Cốt truyện rõ mồn một: học bá khinh học tra, bị học tra đánh nhập viện!

Tu Đình Vân cười tức giận, Lưu Thương mà không làm nghề marketing thì đúng là lãng phí tài năng!

Mở thử trang cá nhân của nguyên chủ, phía dưới toàn là chửi rủa, mỉa mai, công kích, hóng hớt, các loại người tụ tập đủ cả.

Nếu hắn nhớ không lầm thì Lưu Thương xuất thân từ thế gia, xem ra có thể sắp xếp được.

Ngày hôm sau, tiết học chiến đấu buổi sáng.

Tu Đình Vân cùng hai bạn cùng phòng đi đến võ trường.

Từ xa đã thấy Lưu Thương và mấy người bên hắn ta vênh váo tiến lại. Tu Đình Vân không khỏi cảm thán, mỗi câu chuyện đều thích sắp xếp loại pháo hôi này cũng có lý do cả, bởi vì bọn họ đúng là thiếu đánh!

Tên pháo hôi Lưu Thương đứng giữa đám người, giơ ngón giữa về phía Tu Đình Vân: “Nhược Kê!”

Tu Đình Vân vẫn giữ phong thái cao lãnh, khí chất cha của vai chính không thể đánh mất: “Ồ, cậu cũng vất vả rồi. Lần đầu tiên chiến thắng mà không tranh thủ tuyên truyền thì phí quá. Dù sao... sau này sẽ chẳng có lần nào nữa đâu.”

Sắc mặt Lưu Thương lập tức biến đổi, giận dữ siết nắm tay định xông lên, nhưng bị một tên pháo hôi khác kéo lại: “Thôi, sắp vào lớp rồi, thầy đến kìa!”

Đợi đám kia đi xa, Tu Đình Vân liền nhỏ giọng nói với A Lâm: “Lát nữa nhớ quay video kỹ vào nhé. Tư thế oai hùng của ca phải được ghi lại toàn diện, hiểu chưa?”

Hứa Chấn Lâm lập tức hiểu ý, giơ ngón cái: “Yên tâm! Chắc chắn sẽ quay được dáng vẻ ngầu lòi nhất của cậu!”

Giáo viên dạy chiến đấu là một Alpha lực lưỡng, sau khi giảng sơ lý thuyết, liền bắt học viên chia cặp tập đối kháng.

Tu Đình Vân phản ứng nhanh nhẹn, đưa tay đặt lên vai Lưu Thương, mạnh mẽ ấn hắn ta lại: “Không phải muốn dạy dỗ tôi sao? Ghép đôi với tôi đi?”

Lưu Thương bị giữ chặt không vùng ra được, sắc mặt tức giận đến trắng bệch: “Ông đây sẽ đánh mày tàn phế, đồ mặt trắng ẻo lả kia!”

Tu Đình Vân kéo hắn ta sang một bên, Hứa Chấn Lâm cùng một đám bạn học hóng chuyện lập tức tíu tít đi theo.

Giáo viên dạy môn chiến đấu thấy đám học sinh tụ tập ồn ào liền bước tới: “Các cậu làm gì đấy?”

Tu Đình Vân lập tức buông Lưu Thương ra, cười nói: “Thầy đến đúng lúc lắm. Tôi và bạn học Lưu Thương chuẩn bị giao lưu một chút kỹ xảo chiến đấu!”

Alpha vốn sinh ra đã hiếu chiến, hai Alpha đánh nhau giữa đường còn có người đứng cổ vũ, huống chi là sinh viên quân sự?

Với thể chất mạnh mẽ, Alpha đấu tay đôi hiếm khi gây tổn thương nghiêm trọng, nhưng đau thì không thiếu, và còn cực kỳ mất mặt nếu thua.

Giáo viên cực kỳ hứng thú, không những đồng ý cho đấu, còn đặc biệt khoanh vùng sân cho hai người, nếu họ bước ra khỏi ranh giới thì sẽ thua.

Không khí trong sân nóng hừng hực. Lưu Thương nhìn Tu Đình Vân phía đối diện còn đang làm bộ làm tịch thì cực kỳ bực bội, tung quyền định đấm thẳng vào mặt hắn.

Tu Đình Vân hài lòng mỉm cười. Quả nhiên, kỹ năng chiến đấu của tên này đến từ học lý thuyết chứ thực chiến thì… không có gì đặc biệt.

Nếu hắn vẫn là người thường, có lẽ còn bị áp đảo. Nhưng giờ hắn cũng là Alpha, lại có thể chất vượt trội và kinh nghiệm thực chiến phong phú, hẹn hoàn toàn đủ sức đánh bại Lưu Thương.

Quả nhiên, chỉ mấy hiệp, mặt Lưu Thương đã bị đấm sưng phù. Tu Đình Vân cực kỳ vô nhân đạo, chuyên chọn mấy chỗ đau mà không nguy hiểm để đánh, còn mặt thì… ưu tiên chăm sóc kỹ lưỡng. Trong sân vang vọng tiếng hét thảm “áu, áu” của Lưu Thương.

Giáo viên dạy chiến đấu nhìn mà cau mày, bất mãn quát lên: “Lưu Thương, cậu đang làm gì vậy? Phản công đi chứ! Cứ ôm đầu chịu đòn thế kia, cậu là ông già à? Mạch máu đông cứng, xương cốt lỏng lẻo hết rồi sao?!”

Câu nói này lập tức khiến cả sân bật cười. Hứa Chấn Lâm đứng quay video cười đến không ngậm được miệng, mấy cái này đều phải quay lại hết, đây là tư liệu sống giá trị cao nha!

Lưu Thương chịu không nổi, định lợi dụng sơ hở tự nhảy ra ngoài để kết thúc màn tra tấn này. Nhưng không ngờ Tu Đình Vân lại kéo vai hắn ta, lôi về giữa sân, đè mạnh xuống đất.

Tu Đình Vân còn tiện tay nắm lấy mặt Lưu Thương lúc đỏ lúc tím làm đặc tả, quay sang nói với đám bạn học đang vây xem: “Xem kỹ chưa? Thế này mới gọi là hành hung!”

Lưu Thương nghiến răng ken két, phun mấy ngụm máu: “Tu Đình Vân!”

Tu Đình Vân thản nhiên buông hắn ta ra, đứng dậy, còn ghét bỏ lau sạch vết máu trên tay: “Thầy, bạn Lưu Thương yếu quá! Kết thúc đi thôi!”

Giáo viên nhìn người đang nằm sõng soài trên đất với vẻ mặt thất vọng, tranh thủ giáo dục: “Các cậu nhìn kỹ đi! Đây chính là kết cục của việc không nắm vững kỹ thuật chiến đấu, nếu không thay đổi thì bộ dạng của Lưu Thương hôm nay sẽ giống như các cậU sau này!”

Lưu Thương nằm đó, trong lòng rít gào: Không nhắc đến tôi, sẽ chết à!

Sau khi tan lớp, Tu Đình Vân chào tạm biệt giáo viên, Hứa Chấn Lâm đứng đợi bên ngoài, thấy hắn tới liền nhỏ giọng thì thào: “Cậu với Ngụy đầu to thông đồng với nhau sao?”

Tu Đình Vân gõ vào gáy cậu ta một phát: “Nói chuyện cho tử tế vào!”

“Nhưng mà hôm nay cậu thật sự ngầu lòi quá đi! Trước giờ cậu giả vờ yếu à? Không ngờ cậu lại đánh hay như vậy!”

Hứa Chấn Lâm nhớ tới bộ dạng bị đánh thảm hại của Lưu Thương là lại bật cười: “Cậu nhìn xem Lưu Thương lúc cuối cùng trông hèn nhát thế nào kìa, ha ha ha ha!”

Tu Đình Vân đoán là sẽ có chênh lệch giữa mình với nguyên chủ. Nhưng vốn dĩ nguyên chủ tính tự cao, ít người thân cận, lại thích giả vờ cao thâm trước mặt người khác. Vậy nên giờ hắn biểu hiện vượt trội một chút cũng là chuyện bình thường.

Cao nhân, luôn biết cách để lại đường lui.

Tu Đình Vân hừ nhẹ: “Hắn ta đúng là đồ hèn nhát"

Ăn cơm xong trở về ký túc xá, Hứa Chấn Lâm hí hửng lấy thiết bị ra bắt đầu cắt ghép video: “Đình Vân! Mau lại đây xem tôi cắt đoạn Lưu Thương thế nào! Lần này nhất định khiến hắn ta nổi rần rần khắp Mộng Võng luôn!”

Video gốc của lớp chiến đấu đang được phát trên thiết bị đầu cuối. A Lâm không cắt ghép nhiều, mà tăng tốc độ phát lại: từ ba giây một cú đấm thành một giây ba cú! Cộng với tiếng hét “á á” của Lưu Thương và những đoạn quay cận mặt đặc sắc, bất kỳ ai xem video đều có thể cảm nhận được độ đau!

Tu Đình Vân bỗng nhiên nghĩ tới một vấn đề: “A Lâm, vì sao Lưu Thương lại nhắm vào tôi vậy?”

 

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play