Hồ Nhãn đứng bên đường, lạnh lùng nhìn đội hộ vệ và Giáo hội có phô trương lớn nhất rời đi, khóe miệng nhếch lên nụ cười giễu cợt.
Anh ta châm một điếu thuốc, say mê rít một hơi thật sâu rồi nhả khói ra: “Đúng là một lũ vô dụng.”
Tư Ân Viễn dẫn Quý Tửu đi tới, nghe vậy ánh mắt anh sâu hơn: “Giáo chủ kia thì chưa chắc. Chúng ta đến giờ vẫn không biết ông ta đã thức tỉnh dị năng gì, tốt nhất đừng coi thường ông ta.”
Hồ Nhãn cười như không cười nhìn sang: “Vâng vâng, cậu là người cẩn thận nhất rồi, thật hiếm khi cậu có chuyện cần tôi giúp đấy.”
Tư Ân Viễn nhíu mày: “Cậu không phải cai thuốc rồi à?”
Hồ Nhãn lại rít một hơi qua phổi rồi nhả ra, ngậm điếu thuốc cười: “Mấy hôm trước nghĩ thông suốt rồi, mẹ nó tận thế rồi ai còn quản mấy thứ đó nữa.”
Quý Tửu rất tò mò với những thứ chưa từng thấy, lúc này nhìn anh ta nhả khói thuốc cũng thấy thú vị.
Tư Ân Viễn cảnh giác: “Cậu đừng hút thuốc trước mặt trẻ con.”
“Cũng đừng nói bậy.” Anh bổ sung.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play