Cảnh tượng này thực sự quá đỗi quen thuộc, đến mức Tư Ân Viễn theo bản năng gọi tên người thanh niên vốn nên xa lạ trước mắt: “Quý Tửu.”    
Quý Tửu mở to đôi mắt tròn xoe nhìn anh, khóe miệng còn dính kem trắng, phía trước cậu phần lớn đều là đĩa trống không.    
Cậu nghi hoặc nuốt miếng bánh kem trong miệng xuống rồi mới lên tiếng: “Sao anh biết tôi tên này?”   
Tư Ân Viễn sững lại một chút, anh chậm rãi lắc đầu tỏ ý mình cũng không rõ.    
Bản năng gào thét bảo anh phải giữ thanh niên trước mắt lại. Dù đã làm một vị tổng tài cao quý hai năm, nhưng mặt quyết đoán, sát phạt trong tính cách Tư Ân Viễn vẫn luôn tồn tại ăn sâu vào xương tủy.    
Dưới sự tê liệt của cồn, dục vọng đã đi trước lý trí một bước mà kiểm soát hành động. Người đàn ông đưa tay về phía thanh niên: “Tuy không biết cậu trà trộn vào đây bằng cách nào, nhưng tôi có một cách có thể khiến cậu không cần trốn tránh mà vẫn ăn được đồ ăn trong bữa tiệc.”    
Anh vừa quét mắt nhìn một vòng, đã thành công tìm thấy công cụ mà thanh niên dùng để vận chuyển thức ăn trên mặt đất, lại là một chiếc xe đẩy nhỏ màu xanh lam.    

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play