Ngày 1 tháng 6 năm 75.
Năm nay, Khương Mạn Mạn đã gia nhập vào đội quân xuyên không đông đảo, nguyên nhân đương nhiên không phải vì thức đêm đọc sách mà là vì chửi bới.
Tác giả vất vả gõ chữ như vậy, với tư cách là một độc giả chất lượng hay đọc miễn phí, cô sẽ không đánh giá một sao và chửi nữ chính.
Cô chỉ... đánh giá năm sao, rồi chửi tác giả.
Sau đó chiếc điện thoại cô giơ cao rơi vào mặt, trước mắt tối sầm, xuyên thành nữ phụ độc ác trong sách, vừa khéo cũng tên là Khương Mạn Mạn.
Nhấn mạnh hai chữ ‘độc ác’!
Nguyên chủ không chỉ độc ác, mà còn là một cực phẩm.
Trước khi cô xuyên đến, nguyên chủ còn chống nạnh chửi nữ chính.
"Đàn ông chết hết rồi sao? Mày là đồ đĩ không biết xấu hổ, đồ chơi của cỏ dại.
“Chỉ biết chui vào lòng vị hôn phu của người khác.”
“Nếu mày ngứa ngáy ở dưới thì trong nhà máy thép có nhiều đàn ông như vậy, để họ xếp hàng đâm cho mày!”
“Còn chui vào lòng vị hôn phu của tao, đồ đĩ không biết xấu hổ, hôm nay bà đây không chửi cho tổ tiên mày tám đời bốc khói đen, thì bà đây theo họ mày.”
“Con đàn bà lẳng lơ, đồ hạ tiện, đồ khốn nạn!”
“Anh ta là hôn phu của tôi, lúc nãy cô dám áp mặt vào ngực anh ta, tôi sẽ tát vào mặt cô.”
“Dù sao cô cũng không biết xấu hổ, tôi sẽ cho mọi người thấy cô là loại đàn bà hư hỏng như thế nào, dám quyến rũ hôn phu của tôi!"”
Một trận vừa chửi vừa đánh, vừa xô đẩy, nguyên chủ định xông lên cào nát mặt của nữ chính Hách Phương Phương.
Kết quả bị hôn phu của mình đẩy ngã xuống đất, đầu đập chảy máu.
Sau đó, cô xuyên đến.
Lúc nguyên chủ xấu hổ nhất cô ta lại xuyên đến?
Thật sự là tạo nghiệt mà!
Vừa ôm trán đang chảy máu, vừa nhìn chịu xấu hổ này.
Nghĩ đến những lời mà nguyên chủ vừa chửi thì cô nghe nữ chính trong sách nói:
"Khương Mạn Mạn, tôi nói cho cô biết, bây giờ Tiêu Văn Hiên là hôn phu của tôi, không phải của cô!”
“Sáng nay ba cô đã hủy hôn ước của hai người, đổi thành tôi và anh Văn Hiên.”
“Vì vậy, tôi không hề quyến rũ hôn phu của cô!"
Khương Mạn Mạn:……?
Ồ, Tiêu Văn Hiên là nam chính trong sách, vì nguyên chủ vừa tham ăn vừa lười biếng lại béo, nên đã dứt khoát hủy hôn ước với nguyên chủ chọn em gái cùng cha khác mẹ do mẹ kế của nguyên chủ đưa đến là Hách Phương Phương.
Sáng nay họ đã hủy hôn ước, mà nguyên chủ lúc này vẫn chưa biết.
Vừa đến đã đụng phải hai người họ ở bên nhau, không trực tiếp chửi ầm lên mới lạ.
Bây giờ nói với cô rằng họ đã hủy hôn ước, nếu theo tính tình của nguyên chủ, nhất định sẽ làm ầm lên một trận.
Khương Mạn Mạn xắn tay áo, chống nạnh, khí tụ đan điền quát lớn!
"Cô nói bậy! Hủy hôn ước là thế nào?
Rõ ràng là đổi hôn, tôi thấy trước đây hai người đã gian díu với nhau, nếu không tại sao lại trả lại hôn sự của tôi cho cô, dựa vào cái gì?
Dựa vào cái sự lẳng lơ của cô sao?"
Nói đến đây nguyên chủ lại tức, năm cô tám tuổi, mẹ cô là quân y hy sinh vì nước, sau đó ba cô cưới Trương Thúy Phân, mẹ kế bề ngoài thì tỏ ra tốt lắm.
Nuôi nguyên chủ thành một đứa béo, dạy nguyên chủ trở nên gian xảo, lười biếng và tham ăn.
Hách Phương Phương này là em gái cùng cha khác mẹ do mẹ kế đưa đến, cũng là nữ chính trong sách.
Tác giả viết cô ta thật lương thiện, tốt bụng và xinh đẹp, tạo nên sự đối lập hoàn hảo với nguyên chủ, sau đó hôn phu của nguyên chủ và cô ta là tình yêu đích thực.
Hai người cùng nhau cố gắng hủy hôn, sau đó nam chính đi lính, nữ chính theo đến thành phố nam chính đóng quân.
Đến khi nam chính làm phó đoàn, cô ta liền quang minh chính đại theo quân.
Còn nguyên chủ thì bị báo danh xuống nông thôn, nhưng nguyên chủ không xuống nông thôn mà bị mẹ kế bán cho một ông già.
Nhưng đến lúc xuống nông thôn, họ lại nói nguyên chủ theo trai lạ bỏ trốn.
Đến đây, đất diễn của nguyên chủ đã hết.
Dựa vào cái gì chứ?
Cô xem mà tức điên lên.
Đúng rồi, hình như là chuyện tối nay.
Nghĩ đến đây, lòng cô thắt lại, không thể ngồi chờ chết, bên kia nữ chính đã khóc lên.
"Chị sao chị có thể mắng em như vậy? Hu hu hu, anh Văn Hiên anh xem chị ấy đi, em biết ngay chị ấy sẽ như vậy mà.
Biết thế em không nên đồng ý chuyện hôn sự với anh, giờ em phải đối mặt với chị ấy thế nào đây?"
Tiêu Văn Hiên cao mét bảy, cũng không phải dạng vừa, anh ta kéo Hách Phương Phương ra sau lưng.
Rồi ạnh lùng nói với Khương Mạn Mạn:
"Khương Mạn Mạn, là tôi muốn kết thành bạn đời cách mạng với đồng chí Hách Phương Phương, cô muốn trách thì trách tôi, chuyện này không liên quan gì đến cô ta.
“Cô ấy lương thiện tốt bụng như vậy, tại sao cô luôn bắt nạt cô ấy?"
Khương Mạn Mạn giật giật khóe miệng, lương thiện tốt bụng gì chứ, toàn nhờ nguyên chủ làm nền thôi.
Giờ dùng xong rồi, hai người này muốn đá nguyên chủ đang vướng mắt này đi, nghĩ hay nhỉ.
Lúc này đến lượt mình ra tay, mình sẽ không để cho đôi cặn bã này được như ý đâu.
"Tiêu Văn Hiên anh đúng là biết nói thật, sáng anh hủy hôn với em, sau đó đổi đối tượng đính hôn thành cô ta, còn không cho em biết.
Được lắm! Nếu anh không để mắt đến cô ta từ trước thì tại sao anh lại nhất quyết đổi thành cô ta?