La Oánh Oánh cũng lau nước mắt, nghẹn ngào nói:
“Con là chị, con sẽ chăm mẹ với em. Nãi, sau này con không khóc nữa.”
Thẩm Phái Lâm bật cười:
“Trẻ con mà, buồn thì khóc cũng chẳng sao. Có khóc thì khóc, nhưng ngày mai vẫn phải sống cho ra hồn.”
“Cứ lo làm cho nhà mình đàng hoàng, vậy là hơn người ta rồi.”
La Văn Tùng nãy giờ thấy hai đứa nhỏ khóc, trong bụng cuống lên, giờ mới gật gật đầu, phụ họa:
“Phải đó phải đó, nhà mình có thịt ăn, nhà tôn gia không có. Mình vậy là hơn nhà nó rồi.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play