Tôn Tú Lan cúi đầu nhìn thấy, liền bĩu môi ghét bỏ: “Chỉ là mấy cái trứng chim mà giấu kỹ như giấu vàng vậy, làm như quý giá lắm.”
Lúc trước cuộc sống của nàng khổ sở vô cùng, Lộc Tiểu Tuyết vì nể tình cùng thôn nên mới nhận nàng làm việc. Vàng bạc gì đó cũng là nàng tình cờ nghe lén được, chẳng rõ La Văn Tùng nhặt được từ lúc nào, cũng không biết ở bụi cỏ lau nào.
Vừa rồi thấy La Văn Tùng từ bụi lau chui ra, dáng vẻ như cất giấu báu vật, nàng còn tưởng là vàng bạc gì, ai ngờ lại chỉ là mấy cái trứng chim dở hơi, lật qua lật lại cũng chỉ được ba cái trứng vịt trời, không đáng mấy đồng.
La Văn Tùng vừa giận vừa sốt ruột, đưa tay đẩy nàng: “Ngươi làm vỡ trứng của ta rồi, phải đền cho ta!”
Tôn Tú Lan bị đẩy lảo đảo, quay người chạy ngay: “Rõ ràng là tự ngươi làm vỡ, mắc mớ gì tới ta!”
La Văn Tùng đuổi theo mấy bước rồi quay lại, ngồi thụp xuống, đưa tay định dán lại trứng.
Trứng đã vỡ rồi thì sao dán lại được, La Văn Tùng tức đến nỗi nước mắt rơi lả chả.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play