Vương bà tử lập tức lắc đầu nguầy nguậy, liên thanh nói:
“Nhi tử đánh mẹ thì thiên lôi đánh xuống! Còn mẹ đánh nhi tử thì thiên kinh địa nghĩa, đáng đời nó bị đánh!”

Thẩm Phái Lâm vừa lòng vỗ vai bà ta một cái:
“Về sau đừng làm những chuyện thiếu đạo đức như vậy nữa, nếu không, ta lại đến tìm ngươi đấy.”

“Không làm, không làm đâu! Giờ là thời đại khoa học, ta không tin mấy trò phong kiến mê tín ấy nữa đâu.”
Vương bà tử giơ tay thề thốt, sợ bà điên này nổi hứng, kéo cả mình ra đánh cho một trận ra trò.

Thẩm Phái Lâm đang đánh đến cao hứng thì trong đám người chen ra một bóng người. Chính là trưởng thôn Trường Tuyền – La Văn Minh, cũng là đường ca của La Văn Hoa và là đường chất của Thẩm Phái Lâm.

Vừa thấy tình hình trong sân, mặt La Văn Minh lập tức trầm xuống, giật phắt cành liễu trong tay Nghiêm Xảo Vân ném xuống đất:
“Hồ nháo!”

La Văn Hoa bị đánh đến thở thoi thóp, vừa nghe thấy tiếng đường ca liền kêu gào như bắt được phao cứu sinh:
“Ca! Ngươi cuối cùng cũng tới rồi! Mau cứu ta! Ta sắp bị bà điên này đánh chết mất!”

Nghiêm Xảo Vân thấy La Văn Minh đến, cuối cùng cũng thở phào một hơi, hai tay buông lỏng, ánh mắt đầy nước, không còn chút khí lực nào nữa.

La Văn Hoa toàn thân bê bết máu, nhìn vô cùng dọa người, nằm liệt dưới đất, thân thể mềm nhũn như không xương, không gượng dậy nổi, chỉ biết rên rỉ. Nghiêm Xảo Vân thì ngồi bệt xuống đất, ôm mặt khóc nức nở, vừa sợ vừa tủi thân.

La Văn Minh bị cảnh tượng trước mặt dọa đến mồ hôi đầm đìa, vội vàng chạy đến, định đỡ La Văn Hoa dậy.

Ai ngờ vừa chạm vào người, La Văn Hoa liền kêu gào thảm thiết như bị chọc tiết:
“Đừng đụng! Đau chết mất!”

Tiếng hét thảm khiến người trong sân không khỏi rùng mình.
La Văn Minh quay đầu nhìn sang, chỉ thấy bà thím của mình đang thản nhiên ngồi bên cắn hạt dưa, mặt không chút biểu cảm, không hề tỏ vẻ đau lòng vì con trai ruột bị đánh đến thảm thương.

Còn chị dâu - vợ của của em họ - thì càng khỏi nói, tay đánh, miệng khóc, nhưng ai cũng thấy rõ, người đau khổ thật sự... là người nằm dưới đất kia.

Nghiêm Xảo Vân bị gọi tên, lau lau nước mắt, nghẹn ngào nói:
“Thôn trưởng, ta… ta cũng không biết nói sao cho rõ… Ta vốn là không định để người biết, nhưng hôm nay… hôm nay thật sự là nhịn không được nữa rồi…”

Nàng nói đến đây, lại nhịn không được khóc lên:
“Ta gả vào La gia bao năm, cái gì khổ cũng chịu, cái gì mắng cũng nuốt. Văn Hoa hắn đánh ta cũng không phải một lần hai lần, có lần còn đánh ta ngất xỉu, nhưng ta vì con, vì thể diện nhà chồng mà nhẫn nhịn…”

Vài người xung quanh nghe vậy, khẽ ồ lên, có người còn lẩm bẩm:
“Cái này thật có, lần trước mùa đông còn thấy Xảo Vân đầu đầy máu về nhà mẹ đẻ, nói là ngã cầu thang, giờ xem ra…”

La Văn minh mặt càng lúc càng đen, nhìn sang La Văn Hoa đang ôm bụng rên rỉ, nhíu mày:
“Chuyện này có thật không?”

La Văn Hoa nằm bẹp dưới đất, còn muốn ngụy biện:
“Ta… ta chỉ là dạy dỗ chút… ai biết nữ nhân này lại cứng đầu như vậy…”

Lời còn chưa dứt, Thẩm Phái Lâm bỗng "bốp!" một cái nữa nện xuống, lần này là vào cái mông đang co quắp:
“Cứng đầu? Ngươi còn biết ngươi dạy dỗ tức phụ? Ngươi là làm người ta sắp mất mạng luôn rồi! Dạy dỗ cái rắm!”

La Văn minh vội vàng giữ bà lại, đồng thời hướng đám người còn sót lại xua xua tay:
“Thôi đủ rồi, đều về đi, chuyện này ta sẽ xử lý.”

Đợi xung quanh rốt cuộc tản đi gần hết, hắn mới thấp giọng hỏi:
“Thím, thật sự muốn tiếp tục truy cứu? Nếu để ra công xã, người chịu tội không chỉ là hắn đâu.”

Thẩm Phái Lâm trầm mặc chốc lát, sau mới lạnh nhạt nói:
“Ta đánh hắn, không phải để truy cứu, mà là để hắn nhớ, trên đời này có mẹ như ta, thì dù hắn có làm cha người khác cũng không thể vô lý như vậy.”

Nói rồi bà xoay người đi, áo vải khẽ bay theo từng bước chân nặng nề, để lại một câu nói vọng lại phía sau:
“Cây có rễ, người có tông, ta làm mẹ, không thể nhìn con dâu của con mình sống chẳng khác nào nô lệ mà không quản.”

Nghiêm Xảo Vân thút thít lau nước mắt:
"Văn Minh ca, ngươi đừng báo công xã… là ta sai, tất cả đều là ta sai."

"Sai chỗ nào thì nói cho rõ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" La Văn Minh giận đến mức suýt nghẹn, người trong nhà này đúng là không thể nói chuyện cho ra đầu đuôi, ầm ĩ nửa ngày, mà chẳng ai chịu nói một câu cho rõ ràng.

Thẩm Phái Lâm trừng mắt, giọng gay gắt:
"La lão nhị là ăn mỡ heo che tim rồi, chỉ vì giữa trưa ta không cho hắn ăn thịt, nghe Vương bà tử xúi giục, nói ta bị quỷ nhập thân."

Bà chỉ về phía ngoài cửa:
"Thấy cái Liễu Thụ Chi kia không, là do lão nhị tự chạy ra đầu thôn bẻ về. Vừa vào nhà liền giơ lên muốn đánh mẹ hắn, ngươi nói thử xem, có đáng đánh không?"

La Văn Minh nghe xong, giận đến trừng mắt nhìn đường đệ:
"Văn Hoa, chuyện này là thật sao? Ngươi thật sự dùng cành Liễu Thụ Chi đánh thím?"

La Văn Hoa mặt mày nhăn nhó, nước mắt cũng không chảy nổi:
"Ta… ta chỉ là tin lời Vương bà tử về chuyện ma quỷ, nhưng lúc trở về cũng chỉ khoa tay múa chân hù dọa một chút, thật sự không đánh…"

"Ta phi!"

Thẩm Phái Lâm bước tới tát cho hắn một cái:
" Nếu không phải ta phản ứng kịp lật cái bàn, cái Liễu Thụ Chi kia đã đập thẳng lên người ta rồi!"

Bà quay sang La Văn Minh, giọng căm phẫn:
"Văn Minh, ngươi phân xử giúp ta một chút. Ngươi thúc đi sớm, bao năm nay ta một tay một chân nuôi bọn nhỏ lớn lên, kết quả bọn họ lại vong ân phụ nghĩa, chỉ vì một miếng thịt mà muốn đánh ta. Đồ bất hiếu, ngươi nói có đáng đánh hay không?"

La Văn Minh nghe xong, suýt nữa muốn tát luôn đường đệ một cái, nhưng nhìn thấy bộ dạng chật vật của hắn thì lại không nỡ ra tay.

"Văn Hoa, ngươi điên rồi sao? Đây là mẹ ruột ngươi, từ nhỏ cực khổ nuôi ngươi khôn lớn, ngươi sao có thể ra tay với bà?"

Lúc này hắn đã hiểu vì sao thím lại tức giận đến thế. Con trai muốn đánh mẹ ruột, không giận mới là lạ.

La Văn Hoa vội vàng cãi:
"Ta là bị Vương bà tử lừa!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play