Có người thì thào: “Trứng vịt nhà thím ấy sao lại ngon đến thế, có phải dùng bí quyết gì đặc biệt không?”
La Văn Khang nghe vậy liền hừ lạnh: “Người ta có tâm, cũng chịu đầu tư. Nhà các người cho vịt ăn cái gì cũng tiếc, vịt mà ăn không ngon mới là lạ!”
La Văn Minh cũng nghe được lời đồn trong thôn, bèn nói: “Thím ấy có lòng tốt dạy mọi người cách kiếm tiền, mỗi lần có người tới mua vịt còn giới thiệu khách cho các người. Vậy mà các người lại vì ghen tị mà nói xấu sau lưng, thế thì chẳng khác gì bội nghĩa vong ân, là lang sói vô ơn! Trường Tuyền thôn không dung nổi những kẻ như vậy đâu.”
Lời còn chưa dứt đã dập tắt hoàn toàn mấy câu oai phong bên kia.
Thẩm Phái Lâm nghe kể cũng chỉ cười, cảm thấy huynh đệ nhà họ La đúng là đáng để giao hảo, đầu óc tỉnh táo, biết nhìn xa trông rộng.
Chờ gà nhà mình nuôi lớn hơn một chút, nàng còn đặc biệt xách hai con mang qua, mỗi nhà một con, cùng nhau nếm thử hương vị.
Thân thích có đi có lại mới có thể lâu bền. Dù sao thì mấy đứa con của La gia đều không dựa vào được, muốn sống yên ổn ở trong thôn này, cũng cần nhờ nhà La Văn Minh chống đỡ.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT