Trong đám người lập tức có người nhỏ giọng bác bỏ: “Anh thì biết gì chứ, lúc đầu ở trên núi, là đối mặt với lợn rừng đó, lợn rừng thì hung hãn, nó mạnh ra sao ai cũng biết hết, nếu không phải con bé Thanh Man chạy nhanh, đoán chừng sớm đã bị lợn rừng đâm chết.”
Một người khác cũng tiếp lời: “Nếu Tần Thanh Man xảy ra chuyện trên núi, Sở Sở còn nhỏ như vậy sao có thể sống đến lúc trưởng thành, coi như mọi người trong thôn chịu cứu tế, nhưng muốn có lòng tốt thì điều kiện tiên quyết cũng phải tự lo thân mình sống sót trước đã mới có thể giúp đỡ.”
“Đúng vậy, chúng ta cũng không phải dư giả, xuân hạ có thể trồng lương thực cũng không nhiều, mùa thu phân chia lương thực, nhà ai không phải va va chạm chạm tính toán tỉ mỉ chứ. Sở Sở mặc dù còn nhỏ, nhưng lúc chưa thành niên thì chỉ ăn không làm, một năm hai năm mọi người có thể giúp đỡ, thời gian lâu dài thì sao, khó mà nói.”
Lời nói này đã nói ra vấn đề thực tế nhất.
Có lúc không phải là không muốn giúp, mà là giúp không nổi.
Thời buổi này có người nhà che chở cũng chưa nhất định có thể sống đến khi trưởng thành, đừng nói là không ai chở che, nếu không sao trong núi lại có nhiều bia mộ không tên như vậy, chúng đều là những đứa nhỏ chết sớm không ai bảo vệ.
Đám người bởi vì mấy câu nói đó mà trở nên lặng ngắt như tờ, ánh mắt mọi người nhìn theo bóng lưng của hai chị em Tần Thanh Man đầy phức tạp.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT