"Vậy chúng ta mau tới đó lấy đồ đi." Hoàng Uyển Thanh sốt ruột nói.
Hoàng Uyển Thanh biết việc bị quy chụp sống theo chủ nghĩa tư bản đáng sợ thế nào.
Thấy Hoàng Uyển Thanh lo lắng như vậy, Tần Thanh Man cười nói: “Đống đồ đạc đó em không muốn dùng nữa thì thôi, chúng ta mua mới là được. Sau khi lấy đồ đạc về thì chia cho người nghèo trong đồn, đồ vật vô tội mà. Đến lúc đó chúng ta cứ nói rõ mọi chuyện, nếu có người không ngại thì cho họ, còn nếu họ để ý thì chúng ta sẽ xử lý sau.”
Thời đại này có rất nhiều người nghèo đến mức mùa đông chỉ có một cái áo bông để mặc, sẽ không có ai để ý đến việc đống quần áo đó là đồ Hoàng Uyển Thanh từng sử dụng.
Hoàn cảnh gia đình của Hoàng Uyển Thanh khá tốt nên quần áo của cô ấy đều là loại chất lượng tốt, chắc chắn sẽ có rất nhiều người muốn lấy.
Hơn nữa, Hoàng Uyển Thanh không muốn mặc lại số quần áo đó là vì mỗi lần nhìn thấy chúng cô ấy sẽ nhớ lại chuyện ghê tởm mà Cao Diệp Phương đã làm trong ký túc xá, nhưng quần áo không hề bị hại người kia làm bẩn.
Đối với người nghèo, ngay cả quần áo của người chết họ còn không kiêng dè, cho nên sẽ không có ai chê những bộ quần áo sạch sẽ của Hoàng Uyển Thanh.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT