Lời của Tần Thanh Man khiến cho Vạn Lương không biết nên tiếp lời như thế nào, thực ra nhà bọn họ căn bản không cần Vệ Lăng mở miệng giúp, chỉ cần quan hệ hai nhà tốt, qua lại nhiều một chút, người ở nông trường gây khó dễ cho nhà bọn họ hiển nhiên sẽ biết nên làm như thế nào.
Nhưng Vạn Lương nhìn ra ngay cả chuyện này Tần Thanh Man cũng không muốn giúp.
“Em họ, anh biết là nhà bọn anh có lỗi với em và Sở Sở, là trước kia bọn anh nịnh bợ quá mức, nhưng con người ai mà không có sai lầm, em có thể xem thân phận chúng ta có cùng huyết thống giúp đỡ bọn anh một lần, một lần cuối cùng.” Sau cùng Vạn Lương vẫn nói ra mục đích cuối cùng khi đến đồn Kháo Sơn.
Tần Thanh Man lạnh nhạt nhìn Vạn Lương, nói: “Người mọi người xin lỗi không phải em hay Sở Sở, mà là mẹ em.”
Mẹ nguyên chủ thật sự rất tốt với Vạn Minh Tích, đáng tiếc Vạn Minh Tích không coi nguyên chủ và Sở Sở là người thân thật sự.
“Em họ, nếu em không giúp, nhà bọn anh có thể sẽ bị đuổi khỏi nông trường.” Vạn Lương vẫn nỗ lực lần cuối cùng.
“Gieo nhân nào thì gặt quả ấy.” Tần Thanh Man đang nói cho Vạn Lâm biết nhân quả là gì, mấy nghìn công nhân nông trường, cũng không phải ai cũng có quan hệ, vì sao người khác có thể an ổn ở lại nông trường, làm việc thật tốt, vì sao người nhà họ Vạn bọn họ lại không thể, đây mới là mấu chốt.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play