Lòng bàn tay Tuế Luật có vết chai mỏng do thường xuyên cầm thương, chỉ cần một vòng là đã có thể dễ dàng khống chế cổ tay cô, so với tay anh, tay cô nhỏ hơn một vòng, yếu ớt như thể chỉ cần hơi mạnh tay một chút là có thể bẻ gãy.

Có lẽ vì cảm thấy cô không có uy hiếp gì, cộng thêm việc bị pheromone của cô hấp dẫn, hai luồng pheromone Alpha dần dần bình ổn lại, gió tuyết xung quanh cũng mất đi sự công kích ban đầu.

Cả hai không còn tỏ ra sát ý, nhưng cũng không ai hỏi vì sao cô lại xuất hiện.

Trước mặt Beta, Alpha lúc nào cũng mang theo chút kiêu ngạo.

Một người khác bước đến bên cạnh hai người. Anh ta liếc nhìn tay Tuế Luật rồi lướt sang cô, ánh mắt hồng nhạt mang theo chút tò mò.

Phía trước ngực đồng phục anh ta thêu hai chữ, Tuế Tự.

Có lẽ là tên anh ta.

“Chúng ta phải đi.” 

Anh ta nói với Tuế Luật, giọng điệu vẫn điềm đạm.

Thật ra bây giờ cô rất muốn áp má mình vào tay người đang nắm tay mình, vừa sợ hãi vì bản năng Omega trước Alpha, vừa bị pheromone dụ dỗ như thể có người đưa cho cô một chiếc giường êm ái sau ba đêm thức trắng.

Câu nói của Tuế Tự đột ngột chen vào dòng suy nghĩ.

Tuế Luật cụp mắt xuống, liền thấy cô đang từ từ nghiêng người về phía anh với tốc độ chậm rãi, sắp chạm vào mu bàn tay thì giật mình tỉnh lại, lùi ra sau, nhưng vài giây sau lại bị dụ dỗ lần nữa, từ từ nghiêng tới.

Tuế Luật: “…”

Anh buông tay cô ra.

Biểu hiện cảm xúc như thế rất hiếm thấy trên người anh trai song sinh của mình. Tuế Tự thu hết động tác của anh trai vào mắt, nghiêng đầu hỏi.

“Muốn đánh dấu cô ấy trước chứ?”

“…Ừ.” 

Tuế Luật nhanh chóng đồng ý.

Cô nhỏ giọng phản đối: “…Tôi có thể từ chối yêu cầu này không?”

Đáp án tất nhiên là không.

Cô cảm thấy hai người này như đang diễn vở kịch, vừa bàn bạc vừa ra tay, lại như có tâm linh tương thông vì là song sinh, trong lời nói còn ẩn chứa rất nhiều điều chưa nói hết.

Cô âm thầm hỏi hệ thống.

“Trước đó cậu nói không Alpha nào có thể đánh dấu tôi, đúng không?”

【Là không thể đánh dấu hoàn toàn. Dù có làm cũng chỉ giữ được trong chốc lát, pheromone sẽ tan nhanh. Nhưng đánh dấu tạm bằng việc cắn tuyến cổ thì vẫn có tác dụng trong thời gian ngắn ~】

Đồng tử cô rung lên, lập tức lùi lại một bước.

Nhưng Tuế Tự đã đặt tay lên bên cổ cô, ngón cái và ngón trỏ gần như bao trọn tuyến thể dưới cằm, mạnh mẽ xoay mặt cô sang một bên, lộ ra phần gáy trắng nõn. Tuế Luật lập tức đè lên vai cô từ phía sau.

Ngay giữa chiến trường hỗn loạn này, hai Alpha cao gần 1m9 vây chặt lấy cô, phong tỏa hoàn toàn hành động và lộ tuyến.

Cô bị ép vào lòng của Tuế Tự, cơ thể anh ta lạnh lẽo như băng tuyết, hơi thở lạnh ngắt bao trùm lấy cô.

“Tôi sẽ nhẹ tay.” 

Hơi thở của Tuế Luật dừng lại bên gáy cô, giọng anh trầm thấp mang theo vẻ khêu gợi.

“Chỉ một chút thôi là xong.”

Ngay lúc hàm răng trắng của Luật sắp chạm vào cổ cô, hai anh em đột ngột dừng lại.

Cô cảm nhận được mặt đất rung chuyển, theo sau là một tiếng nổ dữ dội.

Tinh cầu rác này có phân khu rõ ràng, mỗi vùng chứa một loại vật liệu riêng biệt. Vùng của cô toàn là phế liệu kim loại, và hướng nổ phát ra lại rất quen thuộc.

Là viện phúc lợi nơi cô lớn lên.

Tiếng nổ như khởi đầu cho chiến tranh, tiếng súng rền vang khắp nơi. Tuế Luật và người kia nhìn nhau, người sau không nói gì mà cúi người bế ngang cô lên.

Khoảnh khắc ấy, trong đầu cô thoáng qua rất nhiều suy nghĩ.

Hình ảnh giáo đường bao trùm tuổi thơ.

Người bạn thanh mai chờ cô mỗi sáng dưới ánh nắng.

Tấm poster mới mua sau gần một tháng làm việc trong phòng khám…

Ngọn lửa bùng lên ở khoảng cách xa cũng đủ để thấy rõ, thiêu rụi tất cả.

Sao có thể có người xui xẻo đến mức này chỉ trong một khoảng thời gian ngắn?

Cô không kiềm được cảm xúc, nước mắt cứ thế rơi lã chã.

Người kia bế cô chạy vội, nhịp bước bỗng rối loạn.

Anh cúi đầu, đôi mắt bình tĩnh mang theo chút hoang mang.

“Đụng phải đâu à?”

Cô nước mắt lưng tròng lắc đầu. Anh điều chỉnh lại cánh tay, khẽ ấn đầu cô vào ngực mình, hương vị pheromone dịu nhẹ lập tức thay thế mùi thuốc súng trong không khí.

Cô lờ mờ nghe thấy giọng nam trầm ổn.

“…Đừng sợ.”

Anh chạy rất vững, cô rúc vào lồng ngực rộng lớn, nỗi buồn vừa trỗi dậy lại bị một cảm xúc khác lấp đầy. Cô khẽ kéo giãn khoảng cách giữa mình và cơ ngực đầy đàn hồi kia, nhỏ giọng hỏi.

“Vậy… các anh là ai?”

Tuế Luật vừa vung thương vừa tấn công, người còn lại bế cô nhẹ nhàng nhảy lên một đài cao.

“Hải tặc vũ trụ.”

Cô sững lại một chút, rồi vùi đầu vào ngực anh lần nữa, nước mắt càng tuôn nhiều hơn.

Gì vậy chứ! Hải tặc vũ trụ còn bị truy nã cơ mà! Cô vừa từ phòng khám chạy ra thì lại rơi vào tay họ?!

Tuế Luật và người kia phối hợp rất ăn ý, nhưng việc mang theo cô vẫn khiến bước chân họ bị chậm lại.

Họ đưa cô đến cảng duy nhất của tinh cầu rác, nơi các tàu vũ trụ của hải tặc neo đậu.

Xung quanh là một mảnh hỗn loạn.

Pheromone của Alpha và Beta đặc quánh trong không khí, chỉ cần đến gần là bị ảnh hưởng. Cường độ pheromone khiến cô không yên, bất giác cựa quậy đầy lo lắng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play