Nói đi thì cũng phải nói lại, trên suốt dọc đường đến đây, người quan tâm chăm sóc cho cô nhiều nhất chính là Dương Sí. Bản thân cô lại không chuẩn bị cho anh bất cứ thứ gì để thể hiện sự biết ơn của mình, chuyện này quả thật không thể nào nói nổi.
Nếu như thời gian vẫn còn dư dả, Hàn Lộ nghĩ cô có thể đan tặng cho Dương Sí một cái quần đùi. Bởi vì chỉ trong thời gian xấp xỉ một tuần thôi mà cô đã bắt gặp cảnh tượng không thể nào miêu tả được đến tận hai lần.
Nhưng bây giờ thời gian không đủ, ngay cả bản thân cô còn không có áo quần để mặc nữa cơ mà, chuyện áo quần liền coi như bỏ qua một bên.
Hàn Lộ ngẫm đi ngẫm lại, cô liền chỉ tay về phía chiếc giỏ chứa đầy ngao biển.
"Tôi tặng chiếc giỏ này cho anh đấy! Tôi đã phải rất vất vả bện nó rất lâu."
Dương Sí khá hài lòng với món quà này của cô, anh đã nhìn trúng chiếc giỏ này từ lâu rồi, thứ này so với mấy thứ đồ ăn đó càng có ý nghĩa hơn. Đồ ăn ấy mà, rất nhanh đã nuốt hết xuống bụng, nhưng chiếc giỏ này thì lại khác, anh có thể dùng nó rất lâu.
"Cảm ơn cô..."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT