Cùng với cảm giác vừa ngọt ngào vừa tra tấn như vậy, cuối cùng thì bè trúc cũng đã cập bờ hòn đảo nhỏ. Khi hai người bọn họ lên bờ, trong đầu Hàn Lộ kêu Bối Bối mấy lần nhưng đều không được đáp lại, xem ra Bối Bối vẫn chưa về.
Lúc này trời cũng chưa khuya lắm, cô cũng không quá lo lắng. Nghĩ đến trước đó hai người liền vội vội vàng vàng đi ra ngoài, ngay cả bữa tối cũng chưa kịp ăn, lúc này trở về vừa lúc gặp được thuỷ triều đang rút xuống, Hàn Lộ liền nắm tay Dương Sí cùng cô đi ra biển bắt hải sản.
Trời lạnh nên mấy loại hải sản như ngao sò hay cua cũng sẽ di chuyển chậm chạp hơn, cộng thêm ở nơi này không có nhiều người tập trung ra biển bắt hải sản như thời hiện đại nên thực sự có rất nhiều loại hải sản nằm phơi mình trên bãi cát. Chỉ cần đi mấy bước là đã có thể dẫm lên một con cua rồi.
Tuy nhiên mấy tháng nay Hàn Lộ thực sự đã ăn cua quá nhiều, hầu như là ngày nào cũng ăn nên dù có thích ăn thế nào cũng cảm thấy ngán. Lúc này cô không bắt cua nữa mà chỉ chuyên tâm lật mấy tảng đá lên, nhìn xem thử có con bạch tuộc hay con tôm lớn nào bị mắc cạn không.
Dương Sí đi ở phía sau lưng cô, bắt hết toàn bộ những con cua mà cô không muốn cho vào trong giỏ của mình.
Nhìn thấy thức ăn mà không bắt thì không phải là phong cách của anh.
Chẳng mấy chốc mà chiếc giỏ của Dương Sí đã đầy ắp, phần lớn đều là cua và ốc biển, còn bắt được hai con cá nữa. Số lượng hải sản trong này chỉ vừa đủ cho hai người bọn họ lấp đầy bụng, nhưng lúc này trong nhà còn có một con hổ lớn nữa, trời lạnh như vậy đương nhiên là không có khả năng để nó tự mình ra ngoài kiếm thức ăn, cho nên họ cần phải tìm nhiều thức ăn thêm một chút mới được.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT