Đối với tộc Bạch Hổ mà nói, đây là việc trăm lợi mà không có hại. Lão tộc trưởng hẳn là sẽ không cự tuyệt.
Trên thực tế, lão tộc trưởng cũng không muốn cự tuyệt.
Trước đó ông ấy không hề nghĩ tới chuyện đó, sau khi nghe Hàn Lộ nói ra như vậy, lập tức ông ấy liền hiểu rõ ràng.
Nếu như các giống cái ở trong tộc có thể tự mình đổi lấy được thức ăn thì mấy người đàn ông trong tộc sẽ đỡ được gánh nặng hơn là chuyện không thể nghi ngờ. Có ai muốn phải thường xuyên ra ngoài săn bắn nguy hiểm như vậy đâu?
Còn không phải là do hoàn cảnh bức ép khi trong tộc toàn là miệng chờ ăn như vậy à?
Vụ cháy rừng vừa qua, mắt thấy lại có hạn hán lớn, dã thú ở trong rừng rậm xung quanh con thì chết con thì chạy, vốn dĩ số lượng còn lại cũng không có bao nhiêu. Số lượng con mồi mà đội ngũ ra ngoài đi săn mang về cũng càng ngày càng ít đi. Vậy nên trong tộc thật sự là không dám nghỉ ngơi thả lỏng, trước kia cứ cách ba ngày mới phái đội ngũ đi ra ngoài một lần, còn bây giờ hầu như mỗi ngày đều phải phái người ra ngoài.
Hơn nữa còn không dám phái quá nhiều người, dù sao thì tộc Man Ngưu cùng với tộc Phi Ưng vẫn đang ở bên cạnh nhìn chằm chằm đó, nói không chừng thì bất cứ lúc nào cũng có thể nhào tới cắn một cái.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT