Lâm Viễn nay được bạn rủ chơi một tựa game <Kailnu> - trò chơi thế giới mở gồm thể loại chứa trong mỗi map bao gồm chiến đấu, sáng tạo,... Cậu vừa tạo tài khoản xong, liền chơi thử trước, vào sảnh chính chọn bừa một map.
Trong map hiện tại chỉ có hai người, tính cả cậu là ba. Lâm Viễn hơi nhíu mày vì phải cân hai, nhìn trên màn hình bên đối phương áp đảo cậu với tỉ số 5 - 20. Cậu mong bạn mình sẽ nhanh chóng vào game, bởi nếu không sẽ khó lật ngược tình thế.
‘You die’
Lâm Viễn đang chưa hiểu chuyện gì xảy ra đã thấy mình chết, thì ra bên đối thủ đã bay qua nhà cậu và bắn lén từ sau. Màn hình hiện còn hai giây nữa sẽ được hồi sinh, nhưng sao tên kia lại chĩa súng ngay cạnh chỗ cậu hồi sinh. Đó là chơi bẩn, chơi bẩn… Không ngoài dự đoán, cậu liên tục chết rồi lại hồi sinh lại. Nhìn đối phương hả hê nhảy xung quanh Lâm Viễn, Lâm Viễn bây giờ đã quá mệt, cậu chậm rãi nhắn trên chat tổng xin đầu hàng.
[Mimi]: Đại ca tha em, bọn mình thương lượng chút đi?
[Zanku]: Ok em!
[Mimi]: Này Zan, bạn kia afk hả?
[Zanku]: Ừ, nó mà sống dậy là còn hành cậu nữa đấy.^^
[Zanku]: Haha, lúc đấy bên tôi chắc là gấp năm lần cậu.
Lâm Viễn đọc xong mặt nhăn nhó, hừng hực gõ phím, tiếng lạch cạch của bàn phím nghe rõ mồn một, tốc độ ngày một nhanh, tiếng lạch cạch ngày càng vang…
[Mimi]: Cậu nói gì?
[Mimi]: Này nhé.
[Mimi]: Tôi cân được cả hai đấy, chấp cả lò nhà cậu.
Khí thế hừng hực lúc nãy của Lâm Viễn nhanh chóng bị dập tắt bởi một chuỗi thua trước màn hình. Lần này tỉ số lại là 10 - 40, cậu uất ức muốn khóc, rõ ràng do tên kia chơi bẩn, cậu chỉ vừa mới nhắn vài dòng thách thức ngay lập tức bị đối phương bắn hạ. Lâm Viễn bất lực trước tình cảnh hiện tại, cậu di chuyển nhấp vào “biểu tượng cảm xúc chuyển động” của game.
Phía bên kia màn hình, đuôi mắt và miệng cong lên một lượt, hàm răng trắng lộ rõ, tiếng cười khẽ phát ra. Không ai khác chính là Minh Vũ, cậu thích thú nhìn đối phương đang quỳ lạy và khóc lóc với mình, lại còn spam liên tục câu “em xin lỗi đại ca.” Tay cậu di chuột đến chỗ avatar đối phương nhấp chọn kết bạn.
[Tanka]: Ê, tôi mới afk một lúc thôi mà cậu hành người ta như thế à?
[Tanka]: Nhìn cậu ấy khóc lóc quỳ lạy xin lỗi cậu kìa.
Nhân vật Zanku nhướng vai, tỏ vẻ không quan tâm trước lời trách móc của bạn mình, thay vào đó cậu chú ý đến thanh thông báo hiện “Đối phương đã chấp nhận lời đồng ý kết bạn”. Minh Vũ tò mò, mở xem trang cá nhân của đối phương thì nhận ra mình là người bạn đầu tiên trong danh sách bạn bè của tên đó. Nhìn nickname, cậu đoán là con gái, một cô gái dễ nổi nóng, không biết liệu đằng ấy bao nhiêu tuổi? Minh Vũ đang bận tâm chìm đắm suy ngẫm, từ đâu vang lên âm thanh quen thuộc, trước mặt cậu chính là màn hình hiện rõ hai chữ “You die”.
Mặt Minh Vũ biến sắc, không kịp phản ứng, cậu chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì đã bị tiêu diệt ngay tức khắc. Cảm giác bất ngờ khiến cậu không kịp phòng bị.
[Zanku]: Được lắm.
[Mimi]: Sơ suất của đối thủ chính là cơ hội cho ta. Cậu chưa nghe đến sao? hahaha
Minh Vũ bên này đang tức điên, cậu điều chỉnh lại tư thế, lưng thẳng chân vuông góc với mặt sàn. Hôm nay chính là ngày tàn của Mimi, không kiêng nể cậu ấy là nữ nữa.
Lâm Viễn bên kia đang không biết mình sắp trải qua tai họa sắp tới, vẫn còn hăng khiêu khích đối phương. Cậu cười lớn, căn phòng vang lên tiếng cười của Lâm Viễn, em gái từ đâu chạy vào, tò mò anh mình đang chơi game gì mà lại vui vẻ đến thế.
“Anh ơi, cho em chơi với, chơi với!”. Tay con bé giơ lên, anh mắt tràn ngập mong đợi muốn được chơi, Lâm Viễn vẫn còn tiếp tục trêu tức đối phương, nghe thấy tiếng em đòi chơi cậu nhìn xuống.
“Tí nữa đi, đợi anh một tí. Ra ngoài kia chơi một lúc được không? Lát anh dẫn đi ăn kem!”
Cô bé ngoan ngoãn gật đầu đi ra khỏi phòng. Hiện tại chỉ còn mỗi Lâm Viễn trong phòng, cậu nhìn lên khung chat thấy đối phương nhắn hai chữ “Được lắm”. Điều gì đến cũng xảy ra, Lâm Viễn bị hành một trận no đòn.
[Tanka]: Hai người tình tứ với nhau xong chưa?
[Tanka]: Tôi thoát game đây, chào nhé!
“Tanka đã rời khỏi phòng”
[Zanku]: Thôi tôi cũng mệt rồi, bye gà.
“Zanku đã rời khỏi phòng”
[Mimi]: Này nói ai đấy?
Lâm Viễn chỉ mới chat xong, vậy mà bên kia đã thoát game trước rồi. Hiện tại trong map chỉ còn mỗi cậu, nhưng vẫn chưa nuốt được cục tức khi nãy. Lâm Viễn thoát map, vào phần tin nhắn bạn bè nhắn với Zanku.
[Mimi]: Bảo ai gà cơ? Hẹn mai làm một kèo.
Nhắn xong, cậu thoát game, mở sách vở ra học bài. Không thể để game làm xao nhãng học tập được, Lâm Viễn cố gắng ngồi giải đề đến hai giờ sáng. Ánh đèn điện ở bàn học đã được tắt, giờ chỉ còn mỗi chiếc giường đang đợi hơi ấm của người phủ lên. Trước khi lên giường, Lâm Viễn nhìn lên tờ giấy nhớ được dán lên tường, cậu nhìn chằm chằm, ngay giây sau lưng ngả về phía giường một tiếng “độp”, bóng hình hiện lên một cậu học sinh đang tươi cười với hoài bão của bản thân, dù không thành đi chăng nữa, có lẽ hình ảnh này sẽ mãi được lưu giữ để nhắc nhở rằng cậu đã từng là một người như vậy.
“Trường trung học phổ thông chuyên tự nhiên”.