Ở phía Thẩm Vi không hề lộ diện, nhưng tin tức cô gửi lời mời làm việc đã khiến không ít người dao động.

Ví như bếp trưởng Lưu—một bếp trưởng danh tiếng của một khách sạn lớn tại Giang Bắc, làm nghề này đã nửa đời người, đào tạo ra vô số học trò đệ tử.

Hồi đó muốn học được tay nghề nấu ăn gia truyền của ông phải đàng hoàng quỳ lạy bái sư mới được truyền thụ.

Nấu ăn là thứ rất coi trọng thiên phú, chỉ cần sai một chút là lệch cả dặm đường. Cùng một công thức, cùng một lượng nguyên liệu, nhưng có người làm ra món ăn ngon, có người thì vẫn luôn thiếu mất một chút gì đó.

Người thường có thể không cảm nhận được, nhưng khách của khách sạn lớn ở Giang Bắc đều là những tay sành ăn từng trải, vị giác của họ chuẩn xác đến mức có thể tính bằng đơn vị.

Chỉ riêng việc ăn ở đây một bữa, chi phí cũng từ bốn chữ số trở lên. Trước kia khách khứa lúc nào cũng tấp nập.

Nhưng năm nay, tình hình tiêu dùng xuống dốc, không còn mấy ai đến ăn nữa.

Nghe phong thanh trong khách sạn rằng ông chủ chuẩn bị cắt giảm biên chế.

Nghĩ lại cũng phải, một nhà hàng lớn như vậy, chỉ riêng nhân viên phục vụ đã hơn bốn - năm trăm người, trong bếp cũng phải bảy - tám chục người.

Lần này mà cắt giảm thì không phải con số nhỏ, ít nhất cũng phải giảm hai phần ba.

Ngay lập tức, mọi người bắt đầu cảm thấy bất an.

Bị cho thôi việc rồi thì biết làm gì bây giờ? Tự ra ngoài mở tiệm? Giờ làm ăn buôn bán đâu dễ như trước. Không mở tiệm thì quanh đây cũng không nơi nào đang tuyển người.

Một số đầu bếp quen biết với nhau bắt đầu dò hỏi tin tức sau bếp.

Xem có ai biết chỗ nào còn nhận người không, tốt nhất có thể rủ nhau cùng đi, nếu có chỗ ăn ở thì càng tốt.

Còn những người lớn tuổi đã có gia đình thì càng khó khăn hơn, trên có cha mẹ, dưới có con cái. Dù có cơ hội tốt đi nữa thì cũng không dễ gì rời đi.

Ai nấy đều thở dài:

“Giá mà có ai đó được mời đi thì tốt rồi.”

“Cậu mơ đẹp nhỉ, muốn có người mời thì ít ra cũng phải cỡ như bếp trưởng Lưu ấy chứ!”

“Đừng nói là mơ, nghe nói bếp trưởng Lưu thực sự có người mời rồi đấy. Mức lương là 50.000 một tháng kia kìa!”

Năm vạn?

Đám người vừa nghe xong liền hít một hơi khí lạnh, bị con số ấy dọa đến ngây người!

Trong khoảnh khắc, không ai nói nên lời. Vừa chua xót vừa ghen tị, không bao lâu sau tin đã truyền khắp sau bếp.

Ngay cả giám đốc nhân sự cũng nghe được.

Đợi đến khi bếp trưởng Lưu vừa vào làm đã bị gọi vào văn phòng.

Giám đốc nhân sự nói:

“Thầy Lưu, ngài cũng biết tình hình kinh doanh hiện giờ rồi đấy, nói không chừng tương lai khách sạn này cũng phải bán cho người khác.”

bếp trưởng Lưu là người từng theo khách sạn lớn Giang Bắc bao mưa gió, nghe xong lời này thì sững lại, sau đó nhìn giám đốc nhân sự hỏi:

“Ý của ngài là gì?”

Giám đốc nhân sự cười gượng một tiếng:

“Không có gì đâu. Chỉ là tôi nghe nói có người mời ngài đi làm, đãi ngộ cũng không tệ. Đây là tôi với tư cách cá nhân khuyên ngài, nếu thực sự có chỗ tốt như vậy, thì ngài cũng nên cân nhắc để thăng tiến bản thân.”

Lưu Trù sư trưởng nhíu mày. Nghe giọng điệu này thì rõ là muốn đuổi ông đi.

Ông lập tức nói sẽ về suy nghĩ lại một chút.

Sau đó không thay đồ đầu bếp nữa, xoay người rời khỏi khách sạn.

Sáng hôm đó ông về nhà, vợ ông lập tức chạy ra hỏi:

“Sao vậy? Có chuyện gì rồi à?”

Lưu Trù sư trưởng kể lại chuyện vừa bị giám đốc nhân sự gọi lên nói chuyện.

Vợ ông liền nói:

“Là nhà trẻ kia mời ông đó, chẳng phải ông đã nói là không đi rồi sao?”

Tuy mức lương đó cao hơn hiện tại rất nhiều, nhưng ai biết ra ngoài có thể làm được bao lâu? Ở chỗ này tuy ít nhưng ổn định, cơm sắt bát sắt.

Nên trước đây ông đã từ chối lời mời đó.

Vợ ông than thở:

“Ông đúng là cái miệng hại thân, giờ biết làm sao đây? Đến cả giám đốc nhân sự cũng tìm nói chuyện rồi.”

Lưu Trù sư trưởng cảm thấy oan uổng:

“Tôi có nói với ai chuyện này đâu!”

Vừa dứt lời, sắc mặt hai vợ chồng cùng biến sắc.

Bọn họ chợt nghĩ đến người duy nhất biết chuyện này, chính là học trò của ông—Lưu Minh.

Hai người là đồng hương, lại cùng họ Lưu.

Tuy nói là học trò, nhưng ông luôn xem như con mà dạy dỗ.

Trước kia ăn ở đều là nhờ nhà ông, nên sau khi biết chuyện ông cũng không đề phòng gì, không ngờ lại bị chính học trò đâm sau lưng.

Lưu Trù sư trưởng cảm thấy cả người lạnh buốt:

“Không ngờ lại là nó…”

Vợ ông nói:

“Giờ hiệu suất kém, đơn vị nào cũng đang cắt giảm nhân sự. Nếu ông rời đi, thì nó có thể lên làm bếp trưởng. Trước lợi ích, đừng nói là thầy trò, ngay cả cha con cũng có lúc quay lưng nhau.”

Hai người đều không nói thêm gì nữa.

Dù lý lẽ là vậy, nhưng nhiều năm tình cảm không dễ gì buông bỏ, vẫn khiến lòng người thấy khó chịu.

“Giờ thì sao đây?”

Trước mặt có hai con đường: một là quay lại xin lỗi đơn vị, với kinh nghiệm của ông, chỉ cần chịu cúi đầu thì họ vẫn sẽ cho ông chút thể diện.

Con đường còn lại là rời khỏi môi trường này, đi xem thử công việc 50.000 một tháng kia rốt cuộc thế nào.

Sau một hồi suy nghĩ, bếp trưởng Lưu quyết định đi đến nhà trẻ kia xem thử.

Biết được quyết định, vợ ông rất ủng hộ:

“Nhà trẻ cũng tốt, đều là con nít, với lại ba tháng nữa cháu gái mình cũng đi nhà trẻ, đi làm ở đó cũng tiện.”

Sáng nói chuyện xong, đến chiều Lưu Trù sư trưởng đã nộp đơn xin nghỉ việc cho bộ phận nhân sự.

Phía giám đốc nhân sự được sếp lớn khen ngợi một trận: không mất xu nào đền bù mà sa thải được một đầu bếp lương cao, giúp công ty tiết kiệm không ít.

Ông chủ còn nói trong điện thoại: lập tức bổ nhiệm Lưu Minh làm bếp trưởng.

Lưu Minh lần đầu đội mũ bếp trưởng, phấn khích đến mức không biết nói gì.

Nhưng ngay trong lần đầu vào bếp, món ăn của cậu đã bị trả lại. Một vị khách lâu năm của nhà hàng chê món “cà chua xào trứng” không đúng vị.

Dù chỉ là món đơn giản, nhưng cũng khiến người ta đỏ mặt. Lưu Minh tức đến mức chỉ muốn nhổ đầu lưỡi đối phương ra.

“Cà chua xào trứng thôi mà, nói nhiều thế làm gì!” Cậu cảm thấy cả bếp đang chê cười mình.

Nhưng sao cũng được.

Cậu bây giờ là bếp trưởng. Còn tay nghề cực tốt của thầy ấy à? Để ông ấy đi nấu cơm cho trẻ con trong nhà trẻ đi!

Trong lòng cậu vẫn thấy đắc ý.

Cùng lúc đó, bếp trưởng Lưu cũng vừa đến nhà trẻ Mãn Thiên Tinh.

Ông chưa từng đến nhà trẻ bao giờ, không ngờ nhà trẻ bây giờ lại sang trọng thế.

Toàn bộ tường bên ngoài được trang trí bằng các bức vẽ trẻ em, bên trong còn có sân thể thao và công viên trò chơi.

Lúc này chỉ có một mình Thẩm Vi ở đó. Bếp trưởng Lưu đời này chưa bao giờ cảm thấy ngại ngùng đến thế:

“Chào cô, tôi tới nhận lời mời đây!”

Một câu này nói ra nghe đơn giản, nhưng trên đầu lưỡi ông đã lặp đi lặp lại vô số lần, mãi không nói nên lời.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play