Nghe vậy, ánh mắt chị Từ thoáng hiện lên vẻ ngưỡng mộ.
Chị cũng từng nghe nói về những trường mầm non kiểu quý tộc, nhưng con chị thì chẳng đủ điều kiện để vào đó.
Nghe đâu bên đó còn phải kiểm tra tài chính, tài sản không thể thấp hơn 50 vạn.
Ngày trước, vì để có con, chị đã tốn hết 50 vạn cho mấy lần làm thụ tinh nhân tạo, bây giờ kinh tế trong nhà chỉ còn tầm trung thôi.
Chị Từ nói:
“Em cũng đâu có đòi hỏi gì ghê gớm, chỉ cần tìm được một trường mầm non tạm ổn, học phí cỡ 2400 mỗi tháng là được rồi.”
Lương tháng của chị chỉ có 3500, mà vẫn sẵn sàng bỏ gần hết để cho con được học trường tốt, đủ thấy con gái chị quý thế nào.
Tiểu Lý nghe con số đó thì sửng sốt:
“Trời đất, sao giờ trẻ con đi học mẫu giáo thôi mà đã mắc dữ vậy?”
Chị Từ cười khổ:
“Bởi vậy mới nói, nuôi một đứa nhỏ giờ như nuôi đại gia – đại gia mắc nợ!”
Hai người nói tới đó thì chuyện cũng tạm gác lại. Chị Từ nghĩ bụng, cùng lắm thì trả bà nội nó 260 đó, để chuyển trường cho con.
Về nhà trong cơn ấm ức, ai ngờ vừa bước vào đã thấy mẹ chồng đang chơi đùa cùng bé Mộng Mộng.
Đúng vậy, chị sinh được một cô con gái, rất xinh xắn dễ thương, thường mặc mấy bộ váy điệu đà như búp bê nhỏ.
Tim chị Từ mềm nhũn. Sinh con muộn hơn người khác, mẹ chồng cũng đã lớn tuổi. Giờ bà còn giúp chị trông cháu được là quý lắm rồi, nếu không thì chị đâu thể đi làm kiếm tiền nuôi nhà.
Dù vậy, chuyện liên quan đến con gái, chị vẫn rất để tâm.
“Má à.” – chị Từ định bụng nói chuyện rõ ràng với mẹ chồng.
Bà mẹ chồng liền hào hứng khoe:
“Con biết cái trường mầm non 260 tệ/tháng mà má nói không? Là do cô giáo Đường giới thiệu đó!”
“Thật hả má?!” – chị Từ sững sờ.
Cô giáo Đường chính là người chị từng hỏi về trường mẫu giáo cao cấp có học phí 2400. Chị đã tìm hiểu mấy lần, nghe nói lớp của cô là chất lượng nhất. Nhưng gần đây cô không còn trực tiếp đứng lớp nữa.
Chị và cô có kết bạn WeChat, thỉnh thoảng vẫn trò chuyện vài câu.
Cô giáo Đường rất có tiếng trong giới, nổi tiếng yêu thương trẻ con.
Trước đây, có bé Ninh Phúc Bảo học lớp cô, cô còn không lấy học phí. Ai cũng xúc động trước tấm lòng đó.
Cô lúc nào cũng nhẹ nhàng từ tốn, trẻ con rất quý cô.
Chị Từ nghe mẹ nói vậy thì tin phân nửa, nhưng vẫn bán tín bán nghi:
“Thật sự là do cô Đường dạy hả? Sao học phí rẻ dữ vậy?”
Mẹ chồng đáp:
“Con không biết gì hết trơn! Trường mới mở, đúng giá thị trường phải 3000 trở lên ấy chứ! Con nghĩ coi hai đứa tụi con mỗi tháng kiếm được bao nhiêu? Trẻ nhỏ còn phải lo dài dài, tiết kiệm được đồng nào hay đồng đó. Vả lại má nghe ngóng kỹ rồi, cô Đường dạy ở trường này thiệt đó!”
Bà mẹ chồng cảm thấy mình vớ được món hời. Nếu thật sự cô Đường có dạy ở đó, thì khác gì cho con học trường hai ngàn mấy mà chỉ trả có hai trăm sáu!
Chị Từ vẫn lo:
“Mai con xin nghỉ một buổi, đích thân đưa bé đến trường coi thử cho chắc.”
Mẹ chồng gật đầu đồng ý.
Tối đó, lòng chị Từ vẫn cứ lấn cấn, trằn trọc mãi không yên.
Nửa đêm không ngủ được, chị lật đật lên mạng tra thông tin về học phí và các trường mầm non.
Nếu đúng là cô Đường dạy, mà chỉ tốn 260 tệ một tháng thì đúng là quý như vàng.
Tiết kiệm được hai ngàn mỗi tháng, chị có thể mua thêm sữa và thực phẩm bổ dưỡng cho bé.
Nhưng cuộc đời làm gì có chuyện “bánh từ trên trời rơi xuống”. Nghĩ tới nghĩ lui, ngó đồng hồ đã gần 3 giờ sáng, trời cũng bắt đầu hửng sáng.
Chị vội chợp mắt chốc lát, rồi sáng dậy với đôi mắt thâm quầng, dẫn con đi học.
Vừa ra đầu ngõ đã thấy chiếc xe buýt đưa đón học sinh sáng bóng, màu vàng rực rỡ.
Mấy người trong khu chung cư đang đưa con đi học cũng dừng lại ngó. Thấy dòng chữ “Mầm Non Mãn Thiên Tinh” in trên xe, ai nấy đều trầm trồ:
“Xe trường gì mà xịn dữ vậy!”
“Nghe nói xe này hơn hai trăm vạn đó, chỉ mấy trường quý tộc mới dám xài!”
“Trời đất, khu mình làm gì có học sinh trường quý tộc? Chắc ở mấy biệt thự bên kia chứ tụi mình làm sao…”
Mọi người bàn tán rôm rả.
Chưa kịp hết ngạc nhiên, chiếc xe đã dừng ngay trước cổng khu chung cư.
Hôm nay là buổi đầu tiên đón học sinh, cô giáo Đường cũng đi cùng. Vừa mở cửa xe liền gọi tên bé Mộng Mộng.
Chị Từ như không tin vào mắt mình, lập tức cùng con lên xe.
Những phụ huynh khác sững sờ:
“Gì vậy trời, trường nào mà sang chảnh vậy? Mầm Non Mãn Thiên Tinh? Chưa từng nghe tên!”
Ai nấy lập tức lôi điện thoại ra tra cứu, nhưng thông tin rất ít.
Trên xe, chị Từ lập tức bắt chuyện với cô Đường:
“Thật sự là cô dạy hả? Vậy thì tốt quá rồi! À, cho em hỏi thêm câu nữa, học phí đúng là 260 tệ/tháng phải không? Không phải má em nghe nhầm, thiếu mất số 0 nào chứ?”
Chị vẫn thấy khó tin. Trường đủ sức mua xe như vậy, sao học phí lại rẻ thế?
Cô Đường mỉm cười:
“Đúng là 260 đó. Con để tôi lo, yên tâm đi. Còn thầy cô trong trường đều là người giỏi cả.”
Sau đó, cô còn giới thiệu qua lý lịch đồng nghiệp trong trường.
Chị Từ không khỏi xuýt xoa, nhưng vẫn muốn tận mắt chứng kiến.
Cuối cùng, chị theo xe đến tận trường. Trường rộng tới cả chục ngàn mét vuông, hẳn một tòa nhà riêng biệt.
Khuôn viên còn có đủ trò chơi, thiết bị giải trí.
Bé Mộng Mộng lần đầu đến trường mà không hề khóc nháo, mắt cứ dán vào vòng quay ngựa gỗ và mấy trò chơi khác.
Chị Từ hỏi:
“Con thích học ở đây không?”
Thấy con gái gật đầu lia lịa, rồi còn chủ động nắm tay cô giáo.
Chị Từ vội vàng gọi cô giáo lại:
“Sáng nay em chưa kịp mua gì cho con ăn sáng, để em chạy ra mua ít bánh và sữa.”
Cô Đường cười:
“Không cần đâu, bên trường có nhà ăn, để bé ăn ở đây luôn nha.”
Sau đó, cô sắp xếp cho bé vào khu nhà ăn, có chuyên gia giáo dục trông nom, còn cô thì tiếp tục đi đón các bé khác.