Chương 1 “Muốn tắm không?” Người lên tiếng đứng dậy bên mép giường, đôi chân thẳng dài rắn rỏi, bụng tám múi cơ hiện rõ dưới ánh đèn, làn da trắng ngần như sứ. Chưa kịp để Tưởng Y đáp lời, cô đã bị anh bế bổng lên. Cơ thể như lênh đênh giữa những cơn sóng triền miên, Tưởng Y vòng tay ôm lấy cổ anh, không chút kiêng dè mà ngắm nhìn gương mặt kia. — Quá đẹp. Cô cảm thấy người đàn ông này nhìn thật quen, nhưng mãi không nhớ ra đã gặp ở đâu. Có lẽ là "duyên mắt", bằng không sao lại có thể cuồng nhiệt như vậy suốt cả đêm? Cô thậm chí còn không biết tên anh là gì. Nhưng cô cũng chẳng định biết – chuyện một đêm, biết quá nhiều thì lại mất vui. Về sau còn có cơ hội gặp lại hay không, thì cứ để số trời an bài vậy. Dòng nước ấm xối xuống làm dịu đi phần nào mỏi mệt. Người phía sau nhẹ nhàng dùng những ngón tay thon dài xoa bóp phần chân trong của cô – chẳng mang dục vọng, chỉ là muốn giúp cô thư giãn. “Muốn thử ở bồn tắm không?” Giọng nói trầm thấp mang theo chút trêu chọc vang bên tai, rồi làn môi mềm áp sát lên gáy cô. Ngay sau đó, anh hé miệng, khẽ cắn nhẹ lên làn da cô. Tưởng Y rùng mình một cái, thật sự là mệt đến không thể mệt hơn. “Anh không mệt à?” Cô quay đầu nhìn người đàn ông phía sau. Trong làn sương mờ của phòng tắm, anh lắc đầu. Đôi mắt trong trẻo ấy ánh lên tia tinh anh và kiêu ngạo, dường như có thể nắm bắt mọi thứ trong lòng bàn tay. Tưởng Y đành giơ tay cản lại, ấn cổ tay anh xuống. Anh hiểu ý, liền không miễn cưỡng. Tắm xong, anh bế cô về giường, lau khô người cho cô một cách cẩn thận, còn hỏi han: “Chỗ nào thấy không thoải mái không?” Thật ra đúng là có chút không thoải mái. “Anh... bao nhiêu?” Tưởng Y hỏi. Đôi mắt anh ánh lên tia trầm sâu: “Sắp tròn hai mươi ba.” Tưởng Y ho khẽ, “Không phải tuổi...” “…” Anh hơi nheo mắt, như bị bất ngờ bởi câu hỏi của cô, rồi bật cười, quay đầu đi, bất đắc dĩ. “Chị à, vấn đề này… e rằng chị phải tự mình đo mới rõ được.” [Tưởng Y Y! Muốn chết hả! Cả đêm không thèm trả lời tin nhắn!] Tưởng Y cầm điện thoại, đứng trong thang máy đọc từng tin nhắn. “Tớ không sao.” Giọng Chu Lăng từ đầu dây bên kia vang lên, đầy sức sống: “Trời ơi! Còn biết gọi lại cơ đấy! Cậu có biết tớ lo thế nào không? Cả đêm không ngủ đấy!” Tưởng Y cười hì hì: “Thật đấy, không sao mà.” “Đệt! Biến đi! Mấy chi tiết đó tớ không muốn nghe đâu!” Tối hôm qua, Tưởng Y cùng mấy anh chị trong phòng nghiên cứu đi bar giải khuây. Không lâu sau, cô đã để ý đến một anh chàng "cực phẩm" ngồi một mình trong góc. Ban đầu định chụp gửi cho Chu Lăng , nhưng ánh sáng quá mờ, cũng không tiện lén lút chụp người ta nên thôi. Tưởng Y miêu tả anh chàng đó với Chu Lăng thế này: Chu Lăng lúc đó đang cày phim trong phòng chiếu, bật cười cổ vũ: Nửa tiếng sau, Tưởng Y nhắn lại: Chu Lăng trừng mắt, không dám tin: Tin nhắn gửi đến thì Tưởng Y đang hôn. Điện thoại và túi xách của cô rơi bên cửa phòng khách sạn. “Tụi tớ có dùng biện pháp đầy đủ cả, an toàn tuyệt đối.” Tóm lại, để một chuyện xảy ra cần đủ “thiên thời – địa lợi – nhân hòa”. “Cậu đúng là bị úng nước rồi! Dám ngủ với trai lạ trong bar cơ đấy! Ít nhất cũng phải tiếp xúc trước chứ!” Chu Lăng tức tối như bà mẹ mắng con. “Biết là trai lạ nên mới không định liên lạc tiếp mà.” “Ghê gớm thật, dám chơi tình một đêm .” “Thôi không nói nữa, tớ phải về trường.” “Tôi còn lạ gì cái miệng cậu!” Chu Lăng hừ nhẹ, “À mà này, Chu Toại về nước rồi đấy, tối nay nhà tớ tổ chức tiệc đón cậu ấy, cậu đến nhé.” “Cái thằng nhóc đó về rồi à?” Tưởng Y hơi ngạc nhiên, “Thôi, chắc tớ không đi đâu, chưa biết hôm nay bận đến mấy giờ.” “Đừng xàm! Nó tốt nghiệp về nước rồi sẽ ở lại làm việc luôn. Bố mẹ tớ đặc biệt tổ chức tiệc, còn mời cả bố mẹ cậu nữa cơ mà.” “Ờ…” “Ờ cái gì mà ờ! Nhớ tranh thủ đi khám sức khỏe luôn đi!” “Không ờ!” Nói thật, Tưởng Y cảm thấy kỳ quặc. Hồi nhỏ, hai nhà Tưởng – Chu vốn là hàng xóm. Về sau, nhà Chu phát đạt, chuyển đến biệt thự lớn, còn nhà Tưởng cũng mua căn hộ cao cấp. Hai nhà vẫn giữ liên lạc, đặc biệt là Tưởng Y và Chu Lăng – đôi bạn thân từ nhỏ, học chung trường, chung lớp. Chu Toại – chính là cậu em trai của Chu Lăng , lớn lên dưới mắt Tưởng Y . Lúc ấy, Chu Toại suốt ngày chạy theo chị gái, rồi theo luôn cả Tưởng Y . Nhưng con nít lớn hơn thường ghét bị trẻ con đeo bám. Chu Lăng không thích em theo đuôi, hai chị em cãi nhau như cơm bữa. Tưởng Y nhớ rõ, Chu Toại lúc nào cũng mím môi, mắt ngân ngấn nước, mũi đỏ hoe, tố cáo chị gái tàn nhẫn. Cô là con một, cũng rất muốn có em trai. Nhưng mẹ sức khỏe yếu, không thể sinh thêm. Vì thế, cô chưa bao giờ cãi với Chu Toại, thậm chí còn bênh cậu khi Chu Lăng mắng. Có lần, Chu Lăng giận quá quát: "Đứa em này cho cậu luôn đó!" Tưởng Y vui vẻ nhận lấy, chẳng chút do dự. Trẻ con cãi nhau hôm nay, ngày mai lại chơi tiếp – quá đỗi bình thường. Nhưng ký ức của Tưởng Y về Chu Toại dừng lại ở khoảng năm sáu năm trước. Cô thường trêu chọc: Cô nghiêm túc khuyên cậu đi khám, sợ dậy thì chậm. Tưởng Y không phải người xấu tính, chỉ là nói chuyện quá thẳng. Đặc biệt là sau năm năm du học, hai người không còn chút liên hệ nào. Nhưng… Đầu hè, nắng chiều dịu dàng mà không gay gắt. Năm giờ chiều, Tưởng Y xong việc ở phòng nghiên cứu, bắt taxi đến khách sạn năm sao – địa điểm tổ chức tiệc đón Chu Toại. Trùng hợp thay, đây chính là nơi cô "ngủ lại" tối qua. Vừa bước vào, bao ký ức như dâng trào – hơi thở nóng rực bên tai, dấu hôn còn hằn bên hông. Hôm nay, ngay cả dáng đi của cô cũng có chút kỳ lạ. Chu Lăng đang gọi điện trong sảnh khách sạn, thấy cô đến liền vẫy tay: “Ở đây!” “Không lên trên à?” Tưởng Y hỏi. “Chờ Chu Toại, nó nói sắp tới rồi.” Chu Lăng nói với người bên kia điện thoại: “Tới chưa?” Tưởng Y nghe vậy liền nhìn theo về phía cửa. Đúng lúc ấy, cánh cửa mở ra. Một bóng dáng quen thuộc bước vào dưới sự hướng dẫn của nhân viên. Áo sơ mi trắng – quần đen giản dị, vai rộng eo thon, chân dài thẳng tắp, đôi giày thể thao đơn giản. — Là anh ta!! Tưởng Y vội kéo tay áo Chu Lăng , định nói gì đó, nhưng cô nàng đã giơ tay chào: Chu Toại nghe tiếng, đôi mắt sáng trong nhìn qua. Khi Tưởng Y còn chưa hết bàng hoàng, anh đã đứng trước mặt, dừng lại rất tự nhiên. “Chị.”
|