Lời vừa thốt ra, trong điện bỗng chìm vào tĩnh lặng, chỉ còn tiếng thở nhè nhẹ. Tuế Ly lúm đồng tiền rạng rỡ, nụ cười trên mặt càng thêm xán lạn, như thể chỉ thuận miệng hỏi.

Ánh mắt nàng không rời đi.

Yến Trọng Tễ cũng vậy.

Nếu là lúc mới biết mình và Tuế Ly là phu thê, nghe nàng hỏi vậy, có lẽ hắn sẽ thắc mắc mục đích của câu hỏi.

Nhưng giờ thì không.

“Thần Tôn sao không trả lời?” Tuế Ly nhướng mày, bỗng nói: “Hay là ngươi lo bổn quân sẽ làm hại phàm yêu kia? Nếu vậy, ngươi nghĩ nhiều rồi. Dù ngươi chưa khôi phục ký ức xưa, nhưng đã về Thiên giới mấy ngày, chắc hẳn cũng nghe về chuyện giữa ngươi và ta. Hơn nữa…”

Tuế Ly khựng lại, rồi tiếp tục: “Ngươi đã khôi phục chân thân, có vài chuyện, hẳn ngươi nên hiểu rõ hơn ai.”

Nghe vậy, Yến Trọng Tễ lập tức hiểu nàng ám chỉ điều gì.

Hắn và nàng tuy là phu thê, nhưng nguyên dương vẫn còn. Nói cách khác, họ không chỉ khách sáo xa cách, mà thậm chí chưa từng viên phòng.

Thế gian chưa từng có cặp phu thê nào như vậy.

Giờ nghe Tuế Ly chính miệng nói, càng chứng thực lời tiên vệ – họ quả thực chỉ là phu thê trên danh nghĩa, kết hợp vì lợi ích.

“Xin lỗi, hôm đó ta mới lên Thiên giới, không biết quan hệ với Quân thượng.” Yến Trọng Tễ khẽ mím môi mỏng. Nghĩ đến lý do thành hôn, lại nhớ đến sự việc ở giới môn không lâu trước, cùng những lời đồn gần đây nghe được, hắn khẽ cúi đầu với Tuế Ly.

Nụ cười trên mặt Tuế Ly nhạt đi.

*

Tuế Ly từng được yêu chiều hết mực, nuôi dưỡng đến mức không biết trời cao đất dày, chẳng chút tự biết mình, luôn nghĩ cả thế gian phải xoay quanh nàng.

Dĩ nhiên, nàng có tư cách để kiêu ngạo.

Về thiên phú, dù ở Côn Luân Sơn đầy thiên tài, nàng vẫn là người xuất sắc. Về dung sắc, nàng càng được xem là đệ nhất lục giới, người ái mộ nàng đếm không xuể.

Chỉ cần Tuế Ly muốn, nàng vẫy tay là có vô số tình yêu.

Nhưng nàng khinh thường.

Người nàng thích là kẻ kinh tài tuyệt diễm nhất thiên địa, những kẻ khác chẳng bằng nửa phần của hắn. Nàng đã muốn, chỉ muốn người tốt nhất.

Tuế Ly niên thiếu kiêu ngạo, không sợ trời đất. Nàng muốn gì, sẽ tự mình giành lấy. Vì thế, khi nhận ra tình cảm của mình, nàng từng như bao thiếu nữ mới biết yêu, chủ động đến với ý trung nhân… Đại sư huynh của nàng.

Dù đã qua hơn vạn năm, mỗi cử chỉ, lời nói của Yến Trọng Tễ khi ấy, Tuế Ly vẫn nhớ rõ mồn một.

Ngày sinh thần ngàn năm của nàng, Côn Luân Sơn giăng đèn kết hoa, không khí vui vẻ ngập tràn. Các sư huynh sư tỷ tụ họp chúc mừng nàng.

Yến Trọng Tễ cũng đến.

Hắn vốn quái gở, thích độc lai độc vãng, không thân cận với các sư đệ sư muội. Vì thế, hắn chỉ lộ mặt, tặng thọ lễ cho Tuế Ly, rồi rời đi.

Tuế Ly rất muốn hắn ở lại, nhưng không dám.

Không chỉ nàng, các sư huynh sư tỷ khác cũng chẳng dám. Trong các đệ tử Côn Luân, chỉ có Nhị sư huynh cùng nhập môn với hắn là không sợ Đại sư huynh.

Đêm đó, Tuế Ly uống chút rượu.

Dù đã sống ngàn năm, đó là lần đầu nàng nếm rượu. Tuế Ly đã sớm muốn thử vị rượu, nhưng Đại sư huynh cho rằng nàng còn nhỏ, quản nàng rất nghiêm.

Nàng tính tình kiều diễm, lá gan lớn, thậm chí có thể gọi là cả gan làm loạn, nhưng kỳ thực không sợ Đại sư huynh lắm. Dù hắn nghiêm khắc, nhưng nghĩ kỹ, hắn chưa từng nặng lời với các sư đệ sư muội.

Tuế Ly chỉ là… không muốn làm Đại sư huynh thất vọng.

Đại sư huynh không thích nàng uống rượu.

Vì thế, dù đã tròn ngàn tuổi, nàng chỉ dám lén nếm vài ngụm sau lưng Yến Trọng Tễ, không dám uống nhiều.

Nhưng chỉ chút ấy cũng đủ khiến nàng, kẻ chưa từng uống rượu, hơi say.

Nhưng nàng chưa say hẳn.

Chỉ là rượu khiến người thêm can đảm. Tuế Ly sau khi uống tự nhận mình đã là đại cô nương, tự nhiên phải làm chút chuyện đại cô nương nên làm.

Vậy nên, nàng mượn tạm men rượu, to gan đến phòng Yến Trọng Tễ.

Với tu vi của hắn, dĩ nhiên lập tức phát hiện rư nàng. Ngay ánh mắt đầu tiên, lông mày sắc bén của hắn nhíu lại, sắc mặt trầm xuống.

“Tuế Ly, ngươi uống rượu.”

Bộ dạng lạnh mặt của hắn rất đáng sợ. Nếu là ngày thường, Tuế Ly đã ngoan ngoãn nhận sai. Nhưng lúc này, Tuế Ly đã uống rượu, là Tuế Ly tròn ngàn tuổi, tự nhận mình đã thành đại cô nương đương nhiên có thể  bàn chuyện chung thân đại sự.

Vì thế, nàng không những không nhận sai, mà còn cả gan lao đến bên nam nhân ngồi xếp bằng trên đệm hương bồ, ngẩng đầu, hơi mê mẩn nhìn sườn mặt hoàn mỹ của hắn.

Hắn thực sự rất đẹp, dù lạnh mặt, vẫn cực kỳ dễ nhìn.

“Đại sư huynh, ta thích ngươi.” Tuế Ly không kìm được, thốt ra tâm tư. Trong lòng như có chú thỏ con nhảy nhót, tim đập thình thịch.

Nói xong, nàng chăm chú nhìn nam nhân bạch y trước mặt, vừa khẩn trương vừa chờ mong – Đại sư huynh sẽ phản ứng thế nào?

Hắn có thích nàng không? Hắn sẽ chấp nhận nàng chứ?

Nàng thấy Yến Trọng Tễ thoáng ngẩn ra, rồi nhíu chặt mày.

Trên khuôn mặt tuấn mỹ không chút biểu tình, không vui không giận. Ngoài lông mày nhíu chặt, hắn như vô bi vô hỉ, không chút gợn sóng.

Rồi Tuế Ly nghe hắn dùng giọng đạm mạc trách mắng: “Tuế Ly, ngươi không còn nhỏ, đừng hồ nháo.”

Hồ nháo.

Lời thổ lộ nàng lấy hết can đảm nói ra, với hắn, chỉ là trò hồ nháo của nàng lúc niên thiếu.

Tim Tuế Ly như rơi xuống vực.

Nàng thấy khó chịu, lại thấy mất mặt. Nàng là Tuế Ly thượng tiên xinh đẹp nhất Côn Luân Sơn, là tiên tử được hoan nghênh nhất lục giới, bao giờ bị người khinh thường như vậy?

“Ha ha ha, Đại sư huynh, sao ngươi biết ta đùa chứ?” Tuế Ly ngẩng đầu, bật cười. Đối diện ánh mắt thanh lãnh không gợn sóng của Yến Trọng Tễ, nàng nở nụ cười, dùng giọng nhẹ nhàng, như không để tâm: “Ngươi đừng giận, ta cam đoan không có lần sau!”

“Không có lần sau.” Thượng thần bạch y nhàn nhạt nhìn nàng, bình thản nói: “Hôm nay là sinh thần ngươi, chi ngươi đã chậm trễ một ngày, mai tuyệt đối không được như vậy. Nếu đã hồ nháo xong thì về đi. Mai giờ Mẹo lên luyện công.”

“Được, được, Đại sư huynh, ta biết rồi.” Tuế Ly vẫn giữ nụ cười, như thể vừa rồi chỉ là trò đùa nhỏ không đáng kể: “Mai ta sẽ dậy sớm tu luyện, ngươi yên tâm! Ta về đây!”

“Ừ.”

Trước khi đi, Tuế Ly không nhịn được hỏi: “Đại sư huynh, ngươi có người mình thích…”

Chưa nói hết, hắn bỗng nhìn nàng, nhíu mày hỏi: “Ngươi có người mình thích? Là ai?”

“… Không, dĩ nhiên không!” Tuế Ly giật mình, lập tức lắc đầu: “Ta… chỉ tò mò hỏi thôi. Đại sư huynh, ngươi sẽ thích nữ tử thế nào?”

Nàng muốn biết mình thua ở đâu.

Yến Trọng Tễ không trả lời ngay, chỉ liếc nàng, trầm mặc một lát mới nói: “Đừng nghĩ mấy thứ lung tung rối loạn. Ngươi còn nhỏ, lúc này nên chú tâm tu luyện.”

Nói đến đây, hắn ngừng lại, rồi gằn từng chữ: “Còn ta, cả đời này sẽ không thích bất kỳ ai.”

Giọng điệu chém đinh chặt sắt, không chút do dự.

Bao năm qua, hắn thực sự làm vậy. Ngoài giúp sư tôn xử lý sự vụ Côn Luân Sơn, hắn một lòng tu luyện, chưa từng dao động.

“Còn ngươi, sau này không được nghĩ đến chuyện nam nữ. Nếu muốn,” ánh mắt Yến Trọng Tễ nhạt đi, “thì đợi đủ hai vạn tuổi. Nếu không, ta tuyệt đối sẽ không tha.”

“… Biết rồi! Ta chỉ hỏi bừa, ngươi căng thẳng làm gì?”

Tuế Ly cười đứng dậy rời phòng. Nhưng cửa vừa đóng, nụ cười gượng gạo trên mặt nàng biến mất.

Miệng nói không sao, nhưng về phòng, nàng không kìm được khóc nức nở đầy tủi hổ.

Có thể nói, tiểu tiên tử vạn nhân mê của Côn Luân Sơn lần đầu nếm mùi thất tình.

Dù ủy khuất khó chịu, thậm chí trong lòng còn mắng Đại sư huynh một trận, Tuế Ly kỳ thực không oán hắn.

Dù bị trách cứ, nàng vẫn không kiềm chế được mà thích hắn.

Chỉ là nàng sẽ không bao giờ nói ra nữa.Tiên tử Tuế Ly của Côn Luân Sơn tuyệt đối sẽ không tự rước lấy nhục. Sau đêm ấy, nàng vẫn là tiểu tiên tử phong hoa tuyệt đại nhất lục giới.

Khi đó, Tuế Ly an ủi mình, không phải nàng không tốt, chỉ là Đại sư huynh là cục đá vô tâm. Đá lạnh lẽo cứng ngắc, sao bước vào phong nguyệt được?

Nhưng hôm nay, Đại sư huynh không hỏi chuyện phong nguyệt của nàng dường như đã động tình.

Chỉ tiếc… người khiến hắn cam nguyện bước vào chuyện phong nguyệt không phải nàng.

“Thỉnh Quân thượng thành toàn.”

Dưới đài, Thần Tôn bạch y lại cúi đầu với nàng.

“Không ngờ tiểu yêu kia lại quan trọng với Thần Tôn đến vậy.” Tuế Ly cười, cảm thán một câu, rồi chuyển giọng: “Bất tử hồn không chỉ có công hiệu khởi tử hồi sinh, nó còn có một tác dụng khác. Thần Tôn có biết là gì không?”

Không đợi Yến Trọng Tễ trả lời, Tuế Ly tự đáp: “Nó còn là thánh dược tu bổ thần hồn. Nếu dùng bất tử hồn, Thần Tôn có thể khôi phục ký ức vạn năm. Chỉ tiếc…”

“Bất tử hồn chỉ còn một giọt.”

Yến Trọng Tễ sắc mặt trầm ngưng.

“Bổn quân có thể cho ngươi bất tử hồn…”

“Quân thượng!”

Tuế Ly chưa nói hết, Diệu Liệt từ đầu chí cuối im lặng bỗng lên tiếng. Nhưng chưa kịp nói tiếp, Tuế Ly vung tay, định trụ hắn.

Diệu Liệt biến sắc, không thốt nổi lời.

Người ngoài không biết, Yến Trọng Tễ không biết, nhưng là cận vệ Thiên Quân, hắn biết rõ bất tử hồn sinh ra từ bản thể của Quân thượng. Muốn luyện chế, phải dùng nửa tinh huyết.

Huống chi bản thể Tuế Ly hiện đã tàn khuyết. Nếu cưỡng chế luyện chế, e là mất nửa mạng.

“Chỉ có một giọt, Thần Tôn muốn dùng vào đâu?”

“Thỉnh Quân thượng thành toàn, cứu Tự Hòa.” Yến Trọng Tễ ngẩng đầu nhìn Tuế Ly, không chút do dự, giọng như ngàn vàng: “Nàng như mạng của ta.”

Hắn không trả lời thích hay không, nhưng câu “như mạng của ta” đã nói lên tất cả.

Mạng còn có thể bỏ, huống chi chỉ là ký ức?

Tuế Ly bình tĩnh nhìn hắn, bật cười: “Tốt.” Qua vạn năm, Đại sư huynh nói một không hai của nàng cuối cùng đã nuốt lời.

“Thần Tôn về trước đi. Ba ngày sau, bổn quân sẽ cho người mang bất tử hồn đến.”

“Yến Trọng Tễ cảm tạ Quân thượng.”

*

“Yến đại ca!”

Cửa Thần Tôn phủ, vừa thấy bóng trắng thanh lãnh quen thuộc, Tự Hòa lập tức chạy đến. Nhiều ngày qua, linh dược Yến Trọng Tễ tìm cho nàng tuy không chữa khỏi hoàn toàn, nhưng cũng có tác dụng, ít nhất chữa được đôi mắt của nàng.

Nhưng cũng chỉ đến thế.

Theo lý mà nói với y tiên và linh dược, dù Tự Hòa bị thương nặng cũng sẽ hồi phục. Đó cũng là lý do Yến Trọng Tễ bất chấp thiên mệnh mang nàng lên Thiên giới.

Nhưng kỳ lạ là, dù dùng linh dược tiên đan quý hiếm đến đâu, yêu đan rách nát của Tự Hòa vẫn không thể chữa trị, sinh cơ trong cơ thể còn dần xói mòn.

Giờ đây, ngay cả y tiên trên trời cũng bó tay. Hy vọng duy nhất chỉ là bất tử hồn của Tuế Ly.

“Thân thể ngươi chưa lành, chạy ra làm gì?” Thấy Tự Hòa đứng ở cửa, Yến Trọng Tễ trầm mặt, khí thế lăng lệ: “Về đi.”

“Yến đại ca, đừng lo, ta không sao.” Tự Hòa đã quen thuộc với hắn qua nhiều năm, không sợ, còn cười nói: “Không sao, ta chỉ ra ngoài đi dạo thôi.”

Kỳ thực, nàng lo lắng cho Yến Trọng Tễ.

Từ khi biết hắn muốn xin Thiên Quân bất tử hồn, Tự Hòa luôn bất an, không thể ở yên trong phòng, nên mới chạy ra cửa chờ.

Có thể sống, ai lại muốn chết?

Nhưng Thiên Quân sẽ đồng ý cho bất tử hồn sao?

Tự Hòa biết thân phận mình rất ngượng ngùng. Nếu Yến Trọng Tễ chỉ là thần tiên bình thường thì tốt, nhưng hắn lại là Thần Tôn cao cao tại thượng, hơn nữa còn là… đạo lữ của Thiên Quân.

Khi biết sự thật, Tự Hòa rất mất mát và đau lòng.

Nếu nàng biết xấu hổ, nàng nên rời đi ngay, không mơ tưởng đến thứ và người không thuộc về mình.

Nhưng…

“Quân thượng nàng…” Tự Hòa cắn môi, ngẩng đầu nhìn Yến Trọng Tễ, giọng hơi khó khăn.

“Nàng đồng ý cho bất tử hồn.” Không đợi nàng nói hết, Yến Trọng Tễ đáp: “Ngươi đừng lo, khi có bất tử hồn, nhất định sẽ chữa khỏi thương thế của ngươi.”

Nói đến đây, Yến Trọng Tễ cúi nhìn nữ yêu thanh tú nhỏ nhắn trước mặt, ánh mắt dừng lại trên đôi mắt đã khôi phục ánh sáng của nàng.

“Yêu đan của ngươi sẽ như đôi mắt, hoàn hảo như cũ.”

Bốn chữ cuối, giọng hắn thêm vài phần nhấn mạnh.

Hắn dường như rất quan tâm nàng… hay chính xác hơn, quan tâm đến vết thương của nàng. Gần trăm năm qua, hắn luôn đối tốt với nàng.

Ở nhân gian, nhiều yêu tinh đều hâm mộ nàng.

Vì nàng là yêu duy nhất sống sót dưới tay Yến Trọng Tễ, thậm chí còn được đi theo hắn, nhận sự che chở của hắn.

Từng có một hồ yêu mê hoặc Yến Trọng Tễ bất thành, bị bắt, trước khi chết từng hỏi hắn: “Ta đẹp thế này, thua kém thảo yêu bên cạnh ngươi ở đâu? Yến Trọng Tễ, ngươi thích nàng cái gì?”

Yến Trọng Tễ dĩ nhiên không trả lời. Hắn chẳng thèm nhìn hồ yêu vũ mị động lòng người, kiếm bạc vung lên, lấy mạng nàng.

Nhưng Tự Hòa vì lời hồ yêu mà trằn trọc hồi lâu. Nàng cũng tự hỏi, vì sao Yến Trọng Tễ không giết nàng, còn đối tốt với nàng như vậy?

Chỉ vì nàng không hại người?

Nhưng… yêu hướng thiện trên đời không chỉ có nàng. Sao lại là nàng? Nàng chỉ là thảo yêu bình thường.

Tự Hòa nghĩ nhiều năm vẫn không hiểu.

Nàng không biết Yến Trọng Tễ có thích nàng không, hắn chưa từng nói lời tương tự, nhưng mỗi khi nàng vô ý bị thương, dù chỉ là trầy ngón tay, hắn cũng dùng dược tốt nhất chữa cho nàng.

Như bây giờ.

Hắn nhíu mày, nghiêm nghị nói: “Về phòng đi, thân thể ngươi quan trọng nhất.”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play