“…Ngươi định dĩ hạ phạm thượng sao?”
Nhìn khóe mắt đỏ hoe của Diệu Liệt, Tuế Ly không nhịn được khẽ thở dài. Nàng biến ra một chiếc khăn tay, nhẹ nhàng lau khóe mắt cho con chim ngốc này: “Khóc gì chứ, ta chẳng phải vẫn chưa chết sao?”
“Tiểu ngốc tước…”
Khi cái tên thân thuộc ấy thốt ra, khóe mắt Diệu Liệt càng đỏ hơn. Hắn không động, không nói, chỉ lặng lẽ nhìn nàng, ánh mắt không rời.
“Thôi được, ta đã trở lại, phải vui lên chứ.” Tuế Ly thở dài trong lòng, thuần thục cầm khăn tay vỗ nhẹ lên trán Diệu Liệt: “Nói ra, người nên tức giận là ta mới đúng. Ta đưa đồ cho ngươi, sao ngươi không dùng? Sao lại tự ý chạy đến đất hoang?”
Nhắc đến chuyện này, Tuế Ly có chút bực mình.
Nàng đã hiểu vì sao Diệu Liệt nhận ra mình. Không chỉ vì họ từng là quân thần, sớm chiều bên nhau mấy ngàn năm, mà quan trọng hơn, con chim ngốc này đã vào đất hoang.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play